Máy bay hạ cánh.
Hà Tịch theo dòng người đông đúc ra khỏi sân bay.
Đinh Nhiên tung tăng như một đứa trẻ.
Lúc ra đến taxi, Đinh Nhiên quay lại nghiêm túc nói với cô:
- Ở nhà chúng ta coi như là chị em.
Nhưng đã tới đây rồi, chúng ta không còn quan hệ gì, chị không còn là chị tôi đâu đấy! Tôi đi đâu hay làm gì, chị đều không được mách lẻo với bố tôi!
Nói xong liền vội vã leo lên taxi rời đi.
Hà Tịch thở dài, cô gái này đến bao giờ mới trưởng thành được đây?
Cô kéo vali, bắt một chiếc taxi khác.
Bác Đinh ban đầu lo lắng bọn họ ở ký túc xá không thoải mái liền đề xuất thuê nhà riêng.
Hà Tịch thì cảm thấy không cần thiết vì rất tốn kém.
Còn Đinh Nhiên lại không muốn cùng Hà Tịch sống chung, thà sống trong ký túc xá mà khác phòng còn hơn.
Thế là cô nói tài xế trở cô đến thẳng trường đại học.
Ở một thành phố xa lạ không người thân quen, cảm giác đầu tiên là lạ lẫm, sau đó có chút phấn khích.
Không hổ là trung tâm kinh tế đứng đầu cả nước, hoành tráng hơn tất cả những nơi mà Hà Tịch từng đặt chân đến.
Nghe nói cô là sinh viên mới tới, bác tài xế không ngừng khoe khoang về thành phố này của họ.
Ban đầu cô nửa tin nửa ngờ, nhưng khi đến nơi, cô quả thật đã được mở mang tầm mắt.
Đứng trước cổng trường đại học, cô bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng ngợp.
Chỉ nói về khuôn viên đã gấp mấy lần trường cũ rồi.
Nghe nói để đón học sinh và giáo viên mới từ phía bắc tới, trường đã cho xây dựng thêm hai toà nhà phục vụ cho học tập và sinh hoạt của bọn họ.
Cũng vì thế mà Hà Tịch gặp khó khăn trong việc tìm đến ký túc xá.
Nhìn thấy một cô gái ôm sách đi qua, Hà Tịch nhân cơ hội chạy tới hỏi đường:
- Bạn học, chào cậu.
Tôi là người mới, cậu có thể chỉ tôi đường đến ký túc xá không?
Cô gái kia nhìn cô từ đầu xuống chân, đánh giá một lượt:
- Người mới? Từ phía bắc à?
- Đúng vậy...
- Đi thôi.
Tôi cũng đang định về ký túc xá đây!
Hà Tịch cảm thấy may mắn không thôi, lại nghe người ta hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!