Chương 17: Học Sinh Mới

Hà Tịch vì thái hành tây mà hai mắt đỏ hoe, đúng là bộ dạng khiến người ta dở khóc dở cười.

Hai người làm việc hiệu suất khá cao.

Sau một khoảng thời gian ngắn, nguyên liệu tuy đơn giản nhưng cũng nấu được khá nhiều món.

Mùi thơm toả từ phòng bếp ra phòng khách, bà Châu cảm thán:

- Thật có tay nghề.

Bụng của bà kêu lên rồi đây!

Hà Tịch từ trong nói vọng ra:

- Để ông bà chờ lâu, xong ngay đây ạ!

Dọn món xong xuôi, ông bà Châu vui vẻ ngồi xuống.

Đã từ rất lâu rồi, chỉ có hai người già họ tự nấu tự ăn, nay có hai đứa trẻ đến, không khí trong nhà liền đỡ hiu quạnh hơn.

Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện.

Khi nghe đến tên trường bọn họ đang học, bà Châu quay sang hỏi chồng:

- Có phải là trường mà Bích Bích chuyển đến không?

Ông Châu gật gù:

- Hình như đúng rồi!

Hà Tịch hỏi:

- Bích Bích?

Bà Châu cười:

- Là cháu nội của ông bà.

Cũng bằng tuổi hai cháu đấy!

Vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

- Ông nội, bà nội, cháu đến rồi!

Đến khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói, Hà Tịch bất ngờ:

- Châu Bích.

Châu Bích cũng không ngờ tới lại gặp bọn họ ở đây.

Hà Tịch không nói, nhưng chàng trai bên cạnh chính là người đã từng đụng phải cô trước cửa tiệm.

Sở dĩ vẫn nhớ được mặt cậu, là bởi vì vẻ ngoài ưu tú này.

Bà Châu kể cho bọn họ nghe, Châu Bích cùng bố mẹ sống ở một khu công nghiệp cách xa nơi này, nhưng vì chất lượng trường học không tốt lắm, bố mẹ cô dù học phí cao hơn cũng cố gắng chuyển cô về trường bọn họ, cho cô ấy về ở với ông bà nội, tiện đi học hơn.

Ngồi xuống bàn ăn, hai ông bà không ngừng gắp thức ăn cho cháu nội.

Miệng nức nở khen:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!