Chương 6: (Vô Đề)

Dịch: Hoa Linh

Trần Tịnh Thực cũng đã nhìn thấy Lê Lô, anh hơi bất ngờ.

Anh đến đây là để kết nối dự án điều tra khảo sát bản địa mà cô Ung giao cho anh. Vì là người phụ trách chính nên anh rất rõ nội dung của dự án, nếu đã vậy thì… sao Lê Lô lại ở đây?

Trần Tịnh Thực lại liếc nhìn Lê Lô một cái. Rõ ràng cô gái còn kinh ngạc hơn anh, cũng vui sướng hơn. Cô có vẻ muốn nói chuyện với anh, nhưng chú ý tới hoàn cảnh nên lại ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ giơ tay vẫy vẫy với anh. Hôm nay Lê Lô mặc một chiếc áo phông màu trắng phối với quần bò, ăn mặc rất thoải mái gọn gàng song lại không mảy may che giấu được khí chất riêng biệt vốn có của cô, rất tao nhã đáng yêu. Trần Tịnh Thực cũng cười với cô, sau đó cố gắng chầm chậm rời mắt đi một cách tự nhiên.

Đợi mọi người đến đông đủ rồi, cuộc họp chính thức bắt đầu. Mặc dù đây là lần đầu tiên nhóm nghiên cứu ngồi họp với nhau, nhưng vì giai đoạn trước đã trao đổi trực tuyến rất đầy đủ nên bầu không khí cả buổi họp vô cùng thoải mái. Trong bầu không khí này, Lê Lô cố gắng tập trung tinh thần ghi chép nội dung trọng điểm của buổi họp, lại vừa phân tâm nghĩ đến Trần Tịnh Thực.

Đến giờ cô vẫn chưa bình ổn lại được từ sự phấn khích. Mặc dù đúng là cô muốn mượn cơ hội thực tập này để có nhiều chủ đề nói chuyện với Trần Tịnh Thực hơn thật, nhưng ông trời giúp đỡ hơi quá rồi nha, trực tiếp khoá hai người vào một nhóm luôn. Giờ thì tốt rồi, cô có thể quang minh chính đại mà qua lại với anh rồi.

Một tiếng sau, cuộc họp kết thúc. Lê Lô nói với Túc Phưởng một câu rồi qua thẳng chỗ Trần Tịnh Thực. Trần Tịnh Thực vẫn đang ở trong phòng họp chưa đi ra, động tác thu đồ cũng hơi chậm, không biết có phải đang cố ý đợi cô hay không. Nhịp tim của Lê Lô tăng nhanh, bước chân nhẹ bẫng tiến về phía trước chào hỏi anh.

"Anh Trần, sao anh cũng ở đây vậy ạ?"

Trần Tịnh Thực không hề bất ngờ khi Lê Lô sẽ qua tìm, thậm chí anh dừng ở đây dường như chính là để đợi một khắc này.

"Trung tâm Liên minh là bên hỗ trợ kỹ thuật của lần điều tra khảo sát này, cô Ung sắp xếp cho anh dẫn đội." Anh nói.

Thì ra là vậy! Lê Lô không khỏi thầm cho cô Ung một like.

"Còn em thì sao?" Trần Tịnh Thực hỏi.

"Em thực tập trong trung tâm tin tức ở đây, làm công tác truyền thông cho lần điều tra khảo sát này giúp đàn chị ạ."

Thì ra là vậy. Trần Tịnh Thực cũng thầm cảm thán như thế, anh nhìn thẳng vào Lê Lô, nhất thời không nói gì.

Lê Lô nhận ra vẻ mặt anh có phần nghiêm túc, nghĩ ngợi giây lát, cô nói: "Anh Trần, em không biết anh cũng sẽ tham gia dự án này."

Trần Tịnh Thực nghe câu này không hiểu được ý cô ngay, đợi hiểu ra rồi bèn vội vàng giải thích: "Anh không có ý này, tiểu Lê." Anh nói, "Anh muốn nói là lần khảo sát này bao gồm tất cả các quận của Yến Thành, sắp xếp rất nhiều công tác thực địa, sẽ khá vất vả. Em tham gia thì phải có chuẩn bị tâm lý." Đến lúc đó có thể cũng sẽ để cô đi khảo sát thực địa.

Hoá ra không phải anh nghi ngờ cô cố ý theo tới. Lê Lô yên tâm rồi, cũng cảm thấy ấm áp bởi sự quan tâm của anh.

"Em biết, nhưng nếu đã đến rồi thì em chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để khắc phục mọi khó khăn. Anh yên tâm."

"Được." Trần Tịnh Thực nhìn cô, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, "Có vấn đề gì có thể trực tiếp nói với anh. Anh sẽ cố gắng giúp em trong khả năng."

"Vâng ạ." Lê Lô mỉm cười đáp, nhớ ra gì đó, cô gọi Trần Tịnh Thực đang cầm đồ lên định rời đi lại, "Đàn anh…"

Trần Tịnh Thực quay đầu lại, vẻ mặt hơi ngạc nhiên song vẫn kiên nhẫn ôn hoà. Được thái độ này của anh khích lệ, Lê Lô nở một nụ cười ngọt ngào.

"Đàn anh, hôm ấy có một câu quên nói với anh." Cô khẽ nói.

"Gì vậy?" Trần Tịnh Thực biết "hôm ấy" mà cô nói là hôm nào, tay xách cặp hơi siết lại.

"Em muốn nói là, nếu có một ngày anh nhận ra bản thân thật sự không có bất kỳ cảm giác gì với em, không muốn phát triển bất cứ quan hệ nào với em thì có thể từ chối em. Em sẽ không oán trách anh một lời, ngược lại đây cũng là một kiểu chịu trách nhiệm đối với em. Tóm lại đừng vì sự tồn tại của em mà làm tăng thêm gánh nặng cho anh, đây là điều em không muốn nhìn thấy nhất."

Trần Tịnh Thực thoáng ngỡ ngàng. Anh nghĩ là anh vẫn hiểu nhầm cô rồi. Hoá ra cô gái này cũng đâu phải hoàn toàn không suy nghĩ cho anh.

"Anh biết rồi." Vẻ mặt và giọng nói cùng dịu xuống, Trần Tịnh Thực nhìn cô, nở một nụ cười rất dịu dàng, "Em cũng yên tâm, đã đồng ý với em rồi thì anh sẽ làm được."

Sau khi nói rõ ra rồi, hai người đều ung dung hơn rất nhiều.

"Anh Trần, lát nữa anh định đi đâu ạ?" Ra khỏi phòng họp, Lê Lô hỏi.

"Anh phải về trường, trong phòng thí nghiệm vẫn còn chút việc."

Ồ? Mắt Lê Lô đảo tròn, mong đợi nhìn anh: "Đúng lúc em cũng phải về trường, có thể đi cùng anh không ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!