Chương 40: Hoàn chính văn

Dịch: Hoa Linh

Rất nhanh, cuộc sống lần nữa khôi phục sự yên bình, hai người lại quay trở về quỹ đạo, vừa làm việc vừa tiếp tục yêu đương ngọt ngào.

Hôm ấy lúc sắp tan làm, Lê Lô nhận được tin nhắn Trần Tịnh Thực gửi tới hỏi cô buổi tối có muốn đi 9°C Ice City uống một cốc không. Bạn tiểu Lê hơi ngạc nhiên nha, đang giữa mùa đông lại đi Ice City?

Mei: Gấu trúc giấu tay. jpg

Trần Tịnh Thực: Gấu trúc gãi đầu. jpg

Trần Tịnh Thực: Đi đi, mình uống đồ nóng, anh có lời muốn nói với em.

Thực ra 9°C Ice City là một nơi có ý nghĩa đặc biệt với hai người. Lê Lô nhìn đến câu này thì lập tức nổi lên một cảm giác khác thường, thấp thoáng có chút mong đợi… Anh ấy có lời muốn nói với mình ư? Là gì vậy? Lẽ nào chuyện dạo trước đã khiến anh ấy có nhận thức mới nên muốn nói chuyện với mình?

Mei: Được ạ.

Tan làm hai người nắm tay nhau đi 9°C Ice City. Sau khi gọi hai cốc đồ uống nóng, Lê Lô chống cằm, ánh mắt chan chứa ý cười nhìn anh: "Anh Trần à, anh có lời gì muốn nói với em thế?" Hơi ngừng lại, "Không phải là định tỏ tình với em đấy chứ?"

Cô lấy bản thân ra trêu đùa.

Trần Tịnh Thực cười, nói: "Không phải tỏ tình, là thú nhận."

Ấy? Ánh mắt Lê Lô trở nên thận trọng hơn, nhìn anh: "Anh có gì giấu em à?"

"Không phải chuyện xấu." Trần Tịnh Thực vội trấn an cô, "Nhưng không biết có được tính là chuyện tốt với em không."

Lê Lô: "… Anh nói đi."

Trần Tịnh Thực không lên tiếng ngay. Anh định kể cho Lê Lô nghe về đoạn quá khứ đã bị phủ bụi suốt hai mươi năm nay.

Tối hôm ấy khi bố của Lê Lô hỏi anh tại sao không nói đoạn chuyện xưa này với Lê Lô, câu trả lời của anh là không muốn cô nhớ lại bản thân nhếch nhác của khi ấy cho lắm. Còn giờ đây, khi mọi chuyện đã qua, nhất là sau khi biết được sự thật về cái chết của mẹ thì anh đột nhiên nhìn thoáng mọi thứ. Anh nghĩ đã đến lúc nói tất cả những điều này cho Lê Lô nghe rồi.

"Môi Môi à…" Trần Tịnh Thực dịu giọng lên tiếng, "Em có còn nhớ, hồi em ba tuổi từng gặp một thiếu niên không…"

Năm ấy anh đến Yến Thành tham gia một hoạt động thanh thiếu niên toàn quốc. Lúc đó trong huyện Bình Xuyên chỉ có một suất, đã được trao cho anh mới chỉ chín tuổi.

Năm ấy người đưa anh đi chính là thầy Chu Bình. Hôm trước hai người tham gia xong hoạt động, sáng sớm hôm sau dậy thầy Chu Bình nói muốn đưa anh đi một nơi. Trước khi tới anh đã nghe thầy Chu nhắc qua, nói đến Yến Thành rồi phải đi thăm hỏi một vị "nhân vật tầm cỡ", nhưng anh không ngờ thầy Chu sẽ đưa mình đi cùng, trong lòng bỗng chốc trở nên căng thẳng. Nhân vật tầm cỡ, tầm cỡ đến mức nào đây?

Phải biết là trước khi đến Yến Thành, nhân vật "tầm cỡ" nhất mà anh từng gặp chính là chủ tịch của huyện Bình Xuyên.

Hai người ngồi xe buýt vòng qua cả nửa thành phố, cuối cùng đến trước một căn tứ hợp viện. Nhìn ngôi nhà đã có chút bề dày lịch sử này, trái tim của Trần Tịnh Thực sắp vọt lên tận cổ rồi… Đúng là nhân vật tầm cỡ, ở tứ hợp viện đấy! Thiếu niên vô thức liếc nhìn xuống quần áo trên người mình, đây đã là bộ đồ tốt nhất mà anh có, nhưng dưới sự làm nền của những thứ trước mắt này, nó vẫn trở nên nhạt nhoà ảm đạm.

Anh muốn nói với thầy Chu rằng mình không vào nữa đâu, ở bên ngoài đợi ông thôi, nhưng mà thầy Chu đã dắt tay anh, kiên định gõ cổng viện.

Rất nhanh, cổng được mở ra từ bên trong, một người đàn ông trung niên bước ra. Sau khi hỏi tên họ bèn nở một nụ cười vô cùng ôn hoà thân thiết.

"Tiểu Vệ đã dặn trước rồi, nói hôm nay cậu và học sinh sẽ tới. Giờ cậu ấy đang ở phòng khách ấy, để tôi đưa các cậu qua đó."

"Vâng, làm phiền ông."

Anh cùng thầy Chu đi xuyên qua sân đến gian chính, giữa sân trồng đầy hoa cỏ, mặc dù thấy hứng thú nhưng anh không dám liếc nhìn lung tung, sợ bị người khác nghĩ là thiếu hiểu biết. Vẫn là thầy Chu nhìn ra được sự căng thẳng của anh, nhỏ giọng trấn an: "Người lát nữa gặp rất tốt, em không cần phải sợ, gặp rồi nhớ gọi chú."

"Vâng ạ." Anh đáp lời, nhưng trong lòng vẫn không thấy thả lỏng.

Cửa gian chính đang mở, hai người theo người đàn ông trung niên đi thẳng vào trong. Một người đàn ông đang ngồi trên sô pha đọc báo, thấy có người tiến vào bèn ngẩng đầu lên.

Trần Tịnh Thực thề, anh chưa bao giờ gặp một nhân vật như vậy trên đời. Dung mạo tuấn tú, khí chất khoáng đạt, toát lên vẻ cao thượng mà cởi mở. Lúc ấy trong lòng anh lại có một cách lý giải mới về "nhân vật tầm cỡ"… Cái gọi là "tầm cỡ" có lẽ không chỉ nói đến địa vị mà còn nói về phẩm cách nhỉ. Có thể nói là từ lần gặp đầu tiên, anh đã bất giác có thiện cảm với Vệ Minh Thận, nháy mắt đã không còn sợ ông nữa.

Vệ Minh Thận thấy người tới thì mỉm cười đứng dậy chào hỏi họ. Biết được anh chính là học sinh đại diện Bình Xuyên đến tham gia hoạt động kia, ông xoa đầu anh, nói: "Hậu sinh khả úy đấy, anh bạn trẻ cố lên nhé." Anh bạn trẻ chứ không phải "bạn nhỏ", cách xưng hô này khiến anh cảm thấy được tôn trọng như được xếp vào vị trí bình đẳng với ông vậy. Khi ấy anh nở nụ cười mang theo vài phần trẻ con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!