Dịch: Hoa Linh
Như cô đã nói với Dư Tư, Lê Lô lớn lên trong một gia đình có bố mẹ cực kỳ ân ái. Nghe quen tai nhìn quen mắt rồi, sự kỳ vọng của cô về tình yêu cũng vô cùng cao, dẫn đến hai mươi mốt tuổi đầu vẫn chưa tìm được một người có thể khiến cô rung động.
Về Trần Tịnh Thực, ban đầu cô có cảm giác tựa rung động. Nhưng theo như kinh nghiệm trước đây thì cô không hề cảm thấy loại rung động này có ngụ ý gì bất thường. Nói trắng ra là Lê Lô không quá tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên, cảm thấy loại tình cảm chỉ dựa vào một lần gặp gỡ đã bén rễ sâu này không đáng tin lắm.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của cô, cố ý sắp xếp cho cô và Trần Tịnh Thực gặp lại lần hai. Lê Lô không dám tin, bắt đầu từ khoảnh khắc gặp anh, cô đã vứt bỏ hết thảy những lí do thoái thác và suy nghĩ trước kia, điều cô có thể cảm nhận được ở con người Trần Tịnh Thực là ngoài tốt đẹp ra, vẫn chỉ có tốt đẹp. Thậm chí cô còn không kịp đổi sang bộ dáng chanh chua xét nét để đánh giá bắt bẻ anh thì đã bị sự quyến rũ của anh khuất phục.
Nhưng rốt cuộc anh thu hút cô nhờ điểm gì chứ, Lê Lô không nói rõ được. Cô chỉ biết là bản thân đã không còn cách nào tự lừa mình dối người được nữa.
Hoang đường, vô lý. Cô có thể tìm được rất nhiều từ ngữ để hình dung suy nghĩ và hành vi của bản thân. Nhưng cô bắt buộc phải thừa nhận rằng cô đã không cách nào phớt lờ phần tình cảm này nữa rồi!
"Lô Lô cưng, cậu nghiêm túc đấy à??" Nghe xong câu tuyên bố kia của Lê Lô, Dư Tư trầm mặc đúng mười lăm phút, rồi hỏi.
"Ừ, tớ nghiêm túc đấy." Ngẫm nghĩ giây lát, Lê Lô chắc chắn đáp.
"Vậy tiếp theo cậu định thế nào?" Dư Tư lại hỏi.
"… Cậu nói xem?" Đây cũng là lần đầu tiên Lê Lô gặp phải loại chuyện này, có phần lưỡng lự.
"Đương nhiên là theo đuổi anh ấy rồi." Dư Tư phất tay, vẻ mặt vô cùng tự hào, "Tớ nói cậu nghe, tớ từng đọc hơi bị nhiều tiểu thuyết ngôn tình đấy, nghĩ ra được một trăm lẻ tám cách để cậu tiếp cận anh ấy luôn. Không cần quá nhiều, ba lần, chỉ cần ba lần thôi là có thể giúp cậu thu hút đủ sự chú ý, thành công làm thân với anh ấy rồi!"
Lê Lô hơi do dự. Mặc dù cô thích Trần Tịnh Thực nhưng đến giờ cô vẫn chưa làm rõ được cảm giác thích này của bản thân đến từ đâu. Trong tình hình này mà hấp tấp hành động liệu có tạo ra phiền phức cho anh không?
Lê Lô nói ra sự băn khoăn của mình với Dư Tư.
Dư Tư không ngờ Lê Lô sẽ suy nghĩ nhiều như thế, nhưng cô ấy biết là cô nghiêm túc.
"Vậy cậu nói xem phải làm thế nào?" Ánh mắt Dư Tư sáng quắc nhìn cô, bỗng nhớ ra gì đó, cô ấy vỗ đùi cái đét, "Ôi trời, bọn mình còn chưa biết giờ anh Trần độc thân hay không mà!"
Lê Lô: "…" Ừ nhỉ, chuyện quan trọng như thế lại quên mất tiêu. Nếu như anh Trần đã có lựa chọn, vậy tất cả những điều cô nghĩ hiện tại chẳng phải đều uổng công vô ích rồi sao?
"Để tớ hỏi Mã Uyên, họ là anh em cùng thầy, chắc chắn biết chuyện này." Dư Tư nói xong tức tốc lấy điện thoại ra.
Mã Uyên trả lời rất nhanh.
Một chữ "phải" kiên định, kèm theo một câu hỏi tò mò yếu ớt… "Sao tự nhiên lại nghĩ tới hỏi cái này vậy?"
Dư Tư không trả lời anh ấy ngay, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn.
"Anh ấy độc thân, sao đây?"
Lê Lô bối rối cắn môi. Cô không muốn mang phiền toái đến cho Trần Tịnh Thực lắm, nhưng cô lại không quên được ý nghĩ nảy lên trong đầu khi quan sát anh ở quán cà phê hôm nay… Đây là một người sẽ được rất nhiều cô gái thích, vậy có lẽ vào giây phút cô ngập ngừng do dự này, sẽ có một cô gái khác chạy tới tỏ tình với anh. Không phải cô không cho phép người khác cũng thích anh, chỉ là nếu trước khi anh đưa ra lựa chọn, đến cả tình cảm cô dành cho anh cũng không được biết đến thì phải chăng cũng rất đáng tiếc?
Kết quả của việc lo trước lo sau rất có thể sẽ là lợi bất cập hại.
Cuối cùng Lê Lô đã có quyết định, cô ngẩng đầu, vô cùng chắc chắn mà nói với Dư Tư: "Điền Điền, nhờ cậu xin Mã Uyên phương thức liên lạc của anh Trần nhé. Tớ muốn hẹn anh ấy ra ngoài gặp mặt, trực tiếp nói với anh ấy."
Dư Tư: "…"
Vãi chưởng, trực tiếp vậy sao? Nhưng cô ấy thích!
Dư Tư lập tức xin Mã Uyên wechat của Trần Tịnh Thực, gửi cho Lê Lô xong liền nhìn cô với ánh mắt ngập tràn sự bội phục. Lô Lô cưng, cậu đỉnh vãi!
Đến hôm sau Lê Lô mới gửi tin nhắn cho Trần Tịnh Thực, lúc ấy anh vừa tới phòng thí nghiệm.
Hôm qua thức đêm sửa báo cáo mở đề tài luận văn giúp một sinh viên thạc sĩ, hôm nay anh dậy hơi muộn. Cả buổi sáng đều ở trong ký túc đọc tài liệu, ăn trưa xong mới đến phòng thí nghiệm trình diện.
"Anh Trần, hôm nay là cuối tuần đó, anh cũng không nghỉ à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!