Chương 39: (Vô Đề)

Dịch: Hoa Linh

Hôm ấy sau khi rời khỏi bệnh viện tâm thần, Trần Tịnh Thực về Viện Sinh Khoa trường Yến Đại một chuyến. Bàn giao một công việc sắp hoàn thành trong tay xong, anh lái xe đi đến một nơi.

Không phải nhà Lê Lô mà là xóm ba Yến Đại, căn hộ hai phòng ngủ mà anh vừa mới thuê kia.

"Mấy ngày này anh muốn ở bên đây lên kế hoạch cẩn thận xem trang trí thế nào. Cố gắng làm xong nhanh nhất có thể thì trước cuối năm là chuyển vào ở được rồi." Trong điện thoại, Trần Tịnh Thực nói vậy với Lê Lô.

Lê Lô hơi lo lắng: "Có cần em qua với anh không?"

"Không cần đâu." Trần Tịnh Thực nói, "Anh làm một bản thiết kế trước, làm xong gửi cho em xem rồi cho anh ý kiến, được không?"

Được… thì được đấy, nhưng cô không yên tâm về anh nha. Lê Lô từng lo anh đi gặp Lục Triệu Huy xong cảm xúc sẽ mất kiểm soát, giờ thấy anh bình tĩnh như thế thì lại cũng không yên lòng. Đúng là khổ quá mà.

"Vâng ạ."

Lê Lô tạm thời đồng ý với anh, cúp máy rồi lại luôn mặt ủ mày chau. Bố Vệ Minh Thận đều để ý cả, khuyên bảo cô: "Con người đôi khi quả thực cần ở một mình để hoá giải sự đau khổ, mấy ngày thôi mà, con cứ cho nó khoảng thời gian này đi."

"Có thật là vậy không ạ?" Lê Lô hỏi.

"Thật." Vệ Minh Thận xoa đầu cô, "Tin bố."

Được rồi. Lê Lô quyết định tôn trọng quyết định của anh, để anh yên tĩnh một mình.

Quả nhiên, một tuần qua đi, Trần Tịnh Thực gọi điện cho Lê Lô và đón cô tan làm. Sau khi gặp mặt, anh lấy bản in kết xuất đồ hoạ mà mình mày mò trên phần mềm thiết kế làm ra cho Lê Lô xem, hỏi cô có thích không.

"Anh đã trồng mấy cây batrachium bungei ở chân tường cạnh cửa sổ phòng khách. Cứ nuôi trước, đến lúc lớn lên rồi lại tặng em." Lúc Trần Tịnh Thực nói lời này vẻ mặt rất bình tĩnh.

Lê Lô nhìn kết xuất, trong lòng cảm khái vô ngần. Cô không ngờ mấy ngày nay Trần Tịnh Thực sẽ thật sự làm cái này, cô vốn tưởng rằng đây là một cái cớ của anh.

"Nuôi thêm mấy cây khác đi, tạo một vườn thực vật nhỏ, thế nào ạ?" Lê Lô cười hỏi.

"Được." Trần Tịnh Thực cũng cười.

Gặp một đèn đỏ, xe dừng lại. Hai người ngồi trong xe nhìn về phía trước, nhất thời không nói gì.

"Anh Trần ơi…" Lê Lô khẽ gọi anh, ánh mắt long lanh tựa như có lời muốn nói.

Trần Tịnh Thực đợi vài giây, thấy cô mãi không lên tiếng liền hiểu ra. Anh cười khẽ, nắm lấy tay cô.

"Môi Môi à, anh biết em đang lo lắng điều gì, nhưng không sao đâu, thật sự không sao cả. Hôm ấy sau khi gặp cậu của Phương Huỳnh, anh quả thật rất khó chịu, không biết phải giải quyết ra sao. Sau đó nhận được một cuộc điện thoại do giáo sư già chủ nhà gọi tới, nói có việc tìm anh, hẹn gặp anh trong nhà. Anh đã cố gắng gượng để đi, em đoán xem ông ấy tìm anh có việc gì?"

"Việc gì ạ?" Lê Lô không đoán ra được.

"Ông ấy đưa đến cho anh rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, nồi bát gáo chậu đủ thứ. Ông ấy và vợ cùng nhau lái chiếc xe điện nhỏ, còng lưng chuyển một đống đồ tới, song mặt lại rất hồng hào có tinh thần. Giáo sư già nói, tôi vừa nhìn đã biết cậu là người sống một mình. Nhưng cho dù chỉ có một mình cậu thì cuộc sống cũng không thể qua loa và tạm bợ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên cười thì cười, nên chơi thì chơi.

Môi Môi, em không biết đâu, vào giây phút ấy, anh cảm giác mình đã được chữa lành."

Lê Lô nghe xong cũng rất cảm động: "Đợi khi nào mình mua chút đồ cùng nhau đi thăm giáo sư già. Cảm ơn ông ấy đã chiếu cố đến anh, tiện để ông ấy biết không phải anh sống một mình nhé!"

"Được." Trần Tịnh Thực cười, "Cho nên Môi Môi à, em không cần phải lo nữa đâu. Anh sẽ bước ra, mọi thứ đều sẽ ổn."

Lê Lô dạ một tiếng, lúc này cô đã thật sự yên tâm rồi. Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Cuối tuần sau đó hai người thư thái nghỉ ngơi hai ngày, đi núi tây ngắm lá đỏ, lại lái xe đi trung tâm thương mại mua rất nhiều đồ dùng trong nhà. Trần Tịnh Thực không định đặt sô pha dài trong phòng khách, thế nên Lê Lô đã chọn hai chiếc ghế lười hạt xốp tặng anh. Một vàng một xám, một hoạt bát một trầm ổn. Lê Lô nói, đến lúc đó họ có thể cùng nhau làm ổ trong ghế lười xem phim.

Trần Tịnh Thực nói được, hôm ấy lúc đi ăn bèn đặt mua một chiếc máy chiếu và màn hình, chuẩn bị lắp đặt, đến lúc ấy xem phim càng thuận tiện hơn.

Trải qua một cuối tuần yên ả nhàn nhã, sáng thứ hai, khi hẹn gặp Phương Văn Cẩm, Trần Tịnh Thực đã đến văn phòng của ông ấy trước mười phút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!