Chương 38: (Vô Đề)

Dịch: Hoa Linh

Rốt cuộc vẫn là trong lòng có chuyện, tối hôm trước một giờ sáng mới ngủ được, sáng hôm sau chưa đến sáu giờ đã tỉnh.

Trần Tịnh Thực cứ tưởng mình hoa mắt, đợi tỉnh táo một lúc rồi, người bên giường vẫn ở đó mới tin chắc đây là sự thật.

Trong lòng có phần ấm áp song lại hơi buồn cười, anh khẽ xoa đầu cô gái, nhẹ nhàng gọi cô: "Môi Môi…"

Trông Lê Lô có vẻ ngủ rất say, thực ra anh không nỡ gọi cô dậy. Nhưng nằm bò ra ngủ như thế không tốt cho đốt sống cổ nên vẫn đành phải nhẫn tâm gọi cô dậy.

Lê Lô rất nhanh đã mở mắt ra, ngái ngủ nhìn về phía phát ra tiếng nói liền chạm phải ánh mắt của Trần Tịnh Thực, cực kỳ mừng rỡ cười toe toét: "Anh Trần, anh dậy rồi à…"

Trần Tịnh Thực hơi cạn lời. Trông dáng vẻ của cô, không biết còn tưởng anh đã ngủ mê mệt lâu lắm rồi ấy.

"Sao lại chạy qua đây ngủ?" Trần Tịnh Thực mỉm cười nhẹ, không ngồi dậy ngay mà xoa đầu cô.

"Lúc năm giờ dậy đi vệ sinh liền nghĩ qua xem anh chút. Không ngờ ngắm một hồi lại ngủ luôn." Lê Lô cũng cười, lại nằm bò ra, một tay nắm lấy tay anh.

Trần Tịnh Thực thuận lợi nắm ngược lại: "Giờ vẫn còn sớm, về phòng ngủ thêm lúc nữa đi."

Lê Lô lắc đầu.

"Tối qua em cũng ngủ chập chờn, nằm bò ra giường của anh lại ngủ rất ngon."

"Sao lại không ngủ được? Nghĩ gì thế?" Người không ngủ được chắc chắn có tâm sự.

"Nghĩ bốn chữ." Lê Lô nói, "Đời người thật khổ."

Trần Tịnh Thực: "…"

Trần Tịnh Thực có chút khó tin, Lê Lô trước nay vẫn luôn lạc quan vô tư cũng bắt đầu có cảm nhận như vậy rồi.

"Môi Môi à…" Anh khẽ gọi cô.

"Thực ra những muộn phiền lớn nhỏ đều được coi là nỗi khổ của cuộc đời. Nhưng có những nỗi khổ không chờ chúng ta kịp hiểu rõ đã trôi qua, có những nỗi khổ… lại cần cả một đời để tiêu hoá."

"Tuy nói thế. Nhưng chính vì có một lớp tiền đề này cho nên mới có thể nếm trải được nhiều mùi vị của cuộc sống. Nếu không con người cả một đời sẽ mãi nhạt như nước trắng, mất hết hứng thú trong cuộc sống rồi."

"Vậy anh có oán giận không, anh Trần?"

Trần Tịnh Thực lúc lâu không lên tiếng.

Có oán giận không? Buồn thì có, nhưng oán giận thì hình như chưa từng. Lúc bố mẹ mất tuổi anh vẫn còn nhỏ, xoay sở với hoàn cảnh của bản thân còn chẳng kịp, nào còn thời gian oán giận nữa? Thậm chí có lúc, nếu tình huống không tồi tệ như anh tưởng tượng, chẳng hạn như mẹ thuận lợi chuyển vào mộ phần của tổ tiên, lúc xin trợ cấp trường học giúp đỡ giảm miễn các loại phí thì anh còn có vài phần vui mừng, cảm thấy thế giới này vẫn còn thương xót anh đôi chút.

Đợi đến khi anh trưởng thành, nhìn thấu càng nhiều tình người hơn rồi thì cảm xúc đã bình ổn từ lâu. Có lẽ anh đã từng phẫn nộ, đã từng không hiểu, nhưng anh chưa từng oán giận.

"Môi Môi à, trước đây anh luôn nghĩ có lẽ kiếp trước mình đã làm rất nhiều chuyện ác nên kiếp này đến để trả nợ. Cho đến sau này gặp được em rồi anh mới thấy có lẽ khổ nạn trải qua trong hai mươi năm trước đó đều là sự tôi luyện của ông trời với anh, mà giờ đây, sự đền đáp tốt đẹp của anh đã đến. Không, không phải đền đáp, là sự ban tặng, là sự ban ơn…"

Nghe anh nói những lời ấy, sống mũi Lê Lô bỗng cay xè.

Cô nhớ tới ban đầu lúc quyết định ở bên nhau, Trần Tịnh Thực và cô đã "thoả thuận", nói trước rằng nếu sau này cảm thấy quá gượng ép thì sẽ dừng lại kịp thời. Nhưng đời người nào cứ mãi thuận buồm xuôi gió chứ, như anh đã nói, nếu lớp nền của cuộc đời là khổ, vậy thì rất nhiều chuyện không thể tránh khỏi sẽ xảy ra, cô sẽ vì vậy mà rời xa anh sao? Không, cô sẽ không.

"Anh Trần ơi, sau này chúng mình sẽ mãi ở bên nhau nhé. Em nói lời này không phải là đang thương hại anh đâu, chỉ là đã nghĩ thông suốt một vài đạo lý thôi."

Trần Tịnh Thực: "… Được."

Không biết có phải những lời nói ban đầu đã doạ đến cô hay không, mà thỉnh thoảng cô lại nói với anh những câu như "sẽ cùng nhau đi càng xa hơn" hoặc "sẽ mãi ở bên nhau", như sợ có một ngày họ sẽ chia tay vậy. Thực ra sẽ không đâu. Có những lời lúc nói rất dễ, làm rồi thực ra lại cực kỳ khó… Anh đã không cách nào tưởng tượng nổi cuộc sống của bản thân khi không có Lê Lô sẽ như thế nào nữa rồi. Cho nên anh phải nỗ lực, càng nỗ lực hơn, để cô vĩnh viễn không rời xa mình.

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, đến sau giờ đúng dì tiểu Lưu dậy chuẩn bị bữa sáng, Lê Lô mới lén lút về phòng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!