Chương 36: (Vô Đề)

Dịch: Hoa Linh

Trần Tịnh Thực không nghĩ ra được thầy Phương có chuyện gì quan trọng đến mức không thể nói qua điện thoại, nhưng nghe giọng nói yếu ớt của Phương Văn Cẩm, anh cũng không yên tâm lắm. Thế là cúp máy xong liền quyết định đi một chuyến.

Trần Tịnh Thực đi tìm Lê Lô nói rõ tình hình với cô trước. Lê Lô thấy hơi bất ngờ nhưng cũng tỏ ra vô cùng thấu hiểu.

"Thế lát nữa em về với chị Dương, chị ấy muốn đi ăn đậu phụ ở cổng bắc trường bọn em."

"Được, chú ý an toàn, đến ký túc rồi nhắn tin cho anh."

"Dạ."

Dặn dò Lê Lô xong, Trần Tịnh Thực lập tức chạy xe đến tiểu khu Văn Uyển mà Phương Văn Cẩm ở. Anh lái xe thẳng đến dưới lầu nhà Phương Văn Cẩm, ngước mắt quan sát qua tầng ba của toà nhà, phát hiện đèn phòng khách tối om. Trần Tịnh Thực thoáng cảm thấy không đúng, ba bước thành hai đi lên lầu.

"Vào đi, cửa không khoá." Sau khi Trần Tịnh Thực gõ cửa vài cái, bên trong truyền ra tiếng của Phương Văn Cẩm, Trần Tịnh Thực khẽ đẩy thử, kết quả có thể trực tiếp mở ra.

"Thầy Phương?" Tiếng nói vừa nghe thấy bắt nguồn từ phòng khách, Trần Tịnh Thực khẽ gọi Phương Văn Cẩm song không nhận được phản hồi, anh đi đến bên tường, bật đèn phòng khách lên.

Phòng khách chưa đến ba mươi mét vuông bỗng sáng bừng, Trần Tịnh Thực thấy hơi chói mắt, anh khẽ nheo mắt lại giây lát, sau đó thấy rõ ân sư Phương Văn Cẩm đang ngồi trong góc sô pha, mặc chiếc áo len đã sổ lông, dáng vẻ sụp đổ.

Trần Tịnh Thực kinh ngạc, sải bước lớn đi qua rồi ngồi xổm xuống trước mặt ông ấy: "Thầy Phương, thầy đây là… đã gặp phải chuyện gì rồi sao?"

Sự lo lắng trên gương mặt người học trò mà ông ấy xem như nửa con trai không phải là giả, Phương Văn Cẩm đều thấy trong mắt, chỉ cảm thấy đau thấu tim gan.

"Tịnh Thực, Tịnh Thực à…"

Cuối cùng Phương Văn Cẩm cũng lên tiếng, giọng khàn đặc. Trần Tịnh Thực nín thở chờ đợi, song lại thấy Phương Văn Cảm đột nhiên trượt khỏi sô pha, quỳ xuống trước mặt anh.

Trần Tịnh Thực kinh hãi, luống cuống không biết phải làm sao.

"Thầy Phương, thầy… thầy đang làm gì vậy?"

Trần Tịnh Thực nói rồi định đỡ Phương Văn Cẩm lên, nhưng lại bị ông từ chối.

"Thầy xin lỗi, thầy có lỗi với em…"

Trần Tịnh Thực: "…"

Trần Tịnh Thực không biết ân sư có ý gì, chẳng lẽ chuyện ở lại trường đi tong rồi? Trước đây lúc họp nhóm, Phương Văn Cẩm từng gọi riêng anh qua nói sẽ trao đổi thêm với học viện về chuyện này. Nhìn dáng vẻ hiện tại của thầy Phương, lẽ nào là bàn bạc không thành?

"Thầy Phương, không sao đâu ạ, thầy đứng lên rồi nói…"

Trần Tịnh Thực nghĩ trong mấy chuyện của mình, có thể đả kích thầy Phương đến vậy chắc chỉ có chuyện ở lại trường thôi. Nhưng dù không thành công thì quả thực cũng không đến mức phải vậy mà. Trần Tịnh Thực cố gắng muốn kéo ân sư dậy, nhưng Phương Văn Cẩm lại cứ khoát tay mãi.

"Tịnh Thực à…" Ông ấy túm chặt lấy tay anh kéo về phía trước, nhìn anh chằm chặp nói, "Em biết đấy, trong đám học sinh thầy hướng dẫn, người thầy coi trọng nhất chính là em. Thầy đã nghĩ nhân lúc còn có thể làm, thầy phải nhanh chóng đưa em ra, để em một mình đảm đương công việc. Nhưng ông trời lại không cho thầy cơ hội này, ông ấy quá tàn nhẫn rồi."

Trần Tịnh Thực mờ mịt thật rồi, mặc dù vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng đã dần dâng lên một dự cảm không lành, cả trái tim không nén được chùng xuống.

"Thầy Phương, có gì thầy nói thẳng luôn đi ạ, em có thể chịu đựng được, cũng tuyệt đối không oán trách thầy."

Vậy sao? Nó thật sự có thể chịu đựng được, thật sự sẽ không oán trách ông sao? Từ nay về sau, họ vẫn có thể qua lại như trước đây ư?

Phương Văn Cẩm hít sâu một hơi, nói: "Là chuyện liên quan đến mẹ của em…"

Câu này vừa nói ra, cả người Trần Tịnh Thực đều cứng lại, anh nhìn Phương Văn Cẩm, sắc mặt lập tức thay đổi, tràn ngập sự kinh ngạc và khó tin.

"Thầy Phương…" Anh khẽ gọi Phương Văn Cẩm, giọng nói run rẩy.

"Thầy biết, chuyện này một khi nói ra rồi, có thể duyên thầy trò của chúng ta sẽ tận. Nhưng thầy biết nút thắt trong lòng em, hơn nữa đây cũng được xem là lỗi lầm lớn mà nhà họ Phương của thầy tạo ra, cho nên thầy bắt buộc phải thẳng thắn với em, nói cho em biết sự thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!