Chương 35: (Vô Đề)

Dịch: Hoa Linh

Do chuyện nhỏ bên lề này nên buổi hẹn của Lê Lô với mẹ bị lùi đến cuối tuần sau. Lần này là Lê Lô chủ động gửi lời mời, Yến Dương vui vẻ nhận lời.

Địa chỉ được chốt ở gần nhà, mặc dù cách Yến Đại hơi xa nhưng… họ có xe mà, sợ gì! Mẹ Yến Dương thấy hơi buồn cười. Vài ngày trước Lê Lô gửi cho bà mấy đường link liền, nhờ bà chọn giúp xem kiểu dáng đồ trang trí xe nào đẹp Yến Dương mới biết hai người đã có một chiếc xe cũ. Để bày tỏ lời chúc mừng, Yến Dương giấu họ đặt mua một chiếc gửi thẳng đến trường của Lê Lô coi như quà tặng hai người.

Lê Lô nhận được thì cực kỳ vui, gửi mấy cái ảnh động nhảy nhót qua wechat liền, Yến Dương xem mà không nhịn được bật cười. Đây chính là con gái bảo bối của bà và Vệ Minh Thận, rất dễ thoả mãn. Người như thế mới là người dễ cảm thấy vui vẻ nhất.

Cả buổi gặp mặt đều cực kì suôn sẻ, sau khi kết thúc Trần Tịnh Thực chủ động đi thanh toán.

Yến Dương không tranh với hai người, đợi cửa đóng lại rồi, bà nhỏ giọng hỏi con gái: "Xem ra tiểu Trần thật sự rất tốt với con nhỉ?"

"Đương nhiên rồi ạ." Lê Lô chống cằm chớp chớp mắt với mẹ, vẻ mặt sung sướng.

Yến Dương không nhịn được cười lên. Mặc kệ chồng nghĩ thế nào, khoảng thời gian này bà nhìn Trần Tịnh Thực quả thật là càng nhìn càng hài lòng, vậy nên bà cũng cảm ơn ông trời tự đáy lòng, có thể để con gái mình cũng gặp được một người thương nó yêu nó, tôn trọng nó.

"Đúng rồi Môi Môi…" Đột nhiên nhớ ra gì đó, Yến Dương nhìn con gái, "Giờ con và tiểu Trần phát triển đến bước nào rồi?"

"Dạ?" Lê Lô không hiểu ý mẹ lắm, chớp mắt nhìn bà.

Yến Dương khẽ ho một tiếng, nói, "Ý mẹ là con và tiểu Trần đã… chưa."

Yến Dương chỉ nói đến đây, mà Lê Lô thông qua vẻ mặt khó nói của mẹ đại khái cũng đã đoán được bà chỉ cái gì, bỗng chốc hơi mất tự nhiên.

"Chưa ạ." Cô trả lời thành thật, hơi thấp thỏm nhìn mẹ, không biết dụng ý của bà.

"Không phải mẹ bảo hai đứa đừng làm." Sợ con gái hiểu nhầm ý mình, Yến Dương lập tức giải thích. Bà có phải bà mẹ già chuyên chế không hiểu nhân tình thế thái đâu, đó dù sao cũng là một chuyện đẹp đẽ như thế, bà sẽ không ngăn cản con gái đi trải nghiệm và hưởng thụ. Chỉ là có vài việc bà bắt buộc phải nói rõ với con gái…

"Chỉ là con phải chú ý bảo vệ mình, biết chưa?"

"Biết rồi ạ." Lê Lô đáp, hơi xấu hổ cười. Ngoài mặt cô rất bình tĩnh, thực ra tim lại đập cực nhanh. Gì chứ, cô còn chưa từng nghĩ tới chuyện đó ấy!

Thanh toán xong Yến Dương tự lái xe về nhà, Trần Tịnh Thực và Lê Lô cũng lấy xe chuẩn bị về trường.

Thời gian còn sớm, trên đường vẫn có khá nhiều người qua lại. Mọi ngày giờ này cũng là lúc Lê Lô hoạt bát nhất, nhưng mà hôm nay cô lại hơi yên lặng quá mức.

"Môi Môi à, sao thế, say xe à?" Sợ Lê Lô cố nhịn khó chịu không nói, Trần Tịnh Thực chủ động hỏi, lặng lẽ thả chậm tốc độ xe lại. Mấy ngày nay Yến Thành giảm nhiệt độ mạnh, sợ cô lạnh nên anh không mở cửa sổ, chỉ lấy một quả quýt luôn chuẩn bị sẵn trong xe ra đưa cho cô để cô ngửi, xoa dịu bớt sự khó chịu.

Lê Lô nhận lấy, song lại nói: "Không sao, em không khó chịu." Rất thần kỳ là khi ở trên xe nhà cô chưa từng khó chịu. "Em chỉ đang nghĩ một chuyện."

"Ừ?" Nhân lúc đèn đỏ, Trần Tịnh Thực đưa một ánh mắt dò hỏi sang.

Lê Lô lại không biết phải nói thế nào, cô nhìn Trần Tịnh Thực một cái, hít một hơi sâu, nói: "Trần Tịnh Thực, chúng mình ở bên nhau cũng lâu rồi, anh có muốn làm chuyện đó không?"

Trần Tịnh Thực: "…"

Trần Tịnh Thực dường như chưa hiểu ra ngay… hoặc là hiểu rồi cũng không dám tin, anh đơ người nhìn Lê Lô, không nói gì.

Lúc này Lê Lô lại ung dung hơn chút.

"Đúng vậy, chính là chuyện đó, anh có muốn không?" Hai mắt cô sáng ngời nhìn Trần Tịnh Thực, "Em có thể, anh Trần."

Trần Tịnh Thực tỉnh táo lại, một luồng nhiệt khô nóng nhanh chóng phun từ lòng bàn chân lên thẳng đỉnh đầu, như có dòng nước xiết tuôn trào, anh khẽ run rẩy.

"Môi Môi à…" Anh khẽ gọi cô một tiếng như muốn nói gì đó. Nhưng khi chạm vào ánh mắt chắc chắn của Lê Lô thì lại nuốt lời về. Anh biết cô đang nghiêm túc.

Hơn nữa, có lẽ cô cũng muốn. Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Đèn xanh đột nhiên sáng lên, Trần Tịnh Thực tạm thời thu hồi mọi sự chú ý, chuyên tâm lái xe. Đợi qua một ngã tư, xe chạy ổn định rồi, anh bỗng hỏi Lê Lô: "Em muốn ở đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!