Dịch: Hoa Linh
Bằng tốc độ nhanh nhất, Phương Văn Cẩm đã trao đổi với người phụ nữ bị thương cùng người nhà của bà ấy và đồng ý toàn bộ yêu cầu của họ… Chịu mọi chi phí điều trị vết thương ở chân và bồi thường một khoản phí tinh thần. Hơn nữa, để tránh nỗi lo về sau, dưới tình huống bác sĩ của bệnh viện tâm thần đã kiểm tra và xác định vết thương ở chân không đáng ngại, Phương Văn Cẩm vẫn kiên trì bảo Trần Tịnh Thực lái xe đưa họ đến một bệnh viện cấp ba cách đó không xa làm kiểm tra cũng như xử lý tường tận và chuyên nghiệp hơn, sau đó lại để con gái Phương Huỳnh đi theo phụ trách trả tiền.
Phương Huỳnh nghe đến đây thì vô thức nhìn Trần Tịnh Thực một cái. Trần Tịnh Thực không nhìn cô ta, khẽ gật đầu, anh nói với Lê Lô: "Môi Môi, em đi cùng anh nhé."
Lê Lô ngẫm nghĩ, song không đồng ý. Cô cảm thấy trạng thái của giáo sư Phương có vẻ cũng không được tốt lắm, chắc sẽ cần người chăm sóc.
"Thôi em ở lại đây với giáo sư Phương, các anh đi nhanh về nhanh."
Nếu nói Lê Lô rộng lượng đến mức còn cố ý cho Phương Huỳnh và Trần Tịnh Thực cơ hội ở riêng thì cũng không hẳn. Nhưng dù sao bây giờ cũng là tình hình đặc biệt, hai người họ một lái xe một trả tiền, đều có chức trách riêng, cô không thể tùy hứng như thế. Quan trọng nhất là, cô tin tưởng Trần Tịnh Thực.
Trần Tịnh Thực đại khái đã đoán được dụng ý của Lê Lô khi ở lại đây, trong lòng cảm động vô cùng. Xoa đầu cô xong, anh chủ động đón lấy xe lăn, đẩy người bị thương ra khỏi phòng bệnh.
Phương Huỳnh bên này lại quan tâm hỏi han bố một lát rồi mới đi theo. Bên ngoài sắc trời bỗng trở nên âm u, gió thu thổi qua, có cảm giác đìu hiu vắng lặng. Phương Huỳnh nhìn Trần Tịnh Thực khom lưng cực kỳ cẩn thận đỡ người bị thương lên xe, trong lòng ngoài cảm thấy yên tâm ra thì lại có phần chua xót. Một người như vậy, lúc nào cũng có thể khiến người ta tràn đầy cảm giác an toàn, dường như có anh ở đó thì mọi chuyện đều không cần phải sợ hãi.
Nhưng chính một người như thế, cô ta lại chẳng thể lúc nào cũng dựa vào anh giống như lúc này. Sau này khoảng cách giữa cô ta và anh có lẽ sẽ chỉ ngày càng xa hơn.
Mất khoảng mười phút, Trần Tịnh Thực đã chở một xe người đến bệnh viện gần nhất. Nhóm người vào thẳng phòng cấp cứu, qua kiểm tra chuyên môn xác định không có vấn đề gì lớn. Tất cả mọi người đều thở phào một hơi, Phương Huỳnh lại lần nữa thay mặt cho gia đình Lục Triệu Huy xin lỗi người bị thương.
"Ôi, bỏ đi, coi như tôi đen đủi." Người bị thương cũng là người nhà của một vị mắc bệnh tâm thần, càng có thể hiểu cho nỗi khổ của bố con Phương Văn Cẩm. Lại nói biểu hiện của đối phương cũng coi như đầy đủ chu đáo, bà đương nhiên không tiện so đo thêm nữa.
Phương Huỳnh cảm ơn, cầm lấy đơn bác sĩ kê rồi đi xuống quầy ở tầng dưới lấy thuốc giúp đối phương.
Trần Tịnh Thực đi cùng cô ta. Thực ra anh muốn dò hỏi tình huống của bé con trong miệng Lục Triệu Huy, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt về. Chung quy là chuyện riêng của người khác, nghe ngóng nhiều quá quả thực không tốt lắm. Huống hồ Phương Huỳnh là một người có lòng tự tôn cao, người như vậy thường cực kỳ nhạy cảm, không nhất định muốn nghe anh nhắc đến những chuyện này.
Người lấy thuốc rất nhiều, hai người im lặng xếp hàng. Điện thoại để trong túi bỗng rung hai tiếng, Phương Huỳnh lấy ra liếc nhìn, phát hiện là tin nhắn bạn đại học gửi tới.
Phương Huỳnh chỉ nhìn một dòng rồi ấn tắt màn hình luôn. Sau đó cô ta liếc nhìn Trần Tịnh Thực sắc mặt bình tĩnh không biết gì ở bên cạnh, sắc mặt thoáng hiện vẻ lúng túng.
Từ khi biết Trần Tịnh Thực chưa đến bốn tháng đã xác định quan hệ với Lê Lô, Phương Huỳnh vẫn luôn không yên tâm lắm về Lê Lô. Cô ta rất rõ, trên phương diện tình cảm Trần Tịnh Thực có thể xem là trang giấy trắng, không có tí kinh nghiệm nào. Người như vậy dễ bị lừa nhất. Lê Lô kia trông thì rất đơn thuần, nhưng điều này không thể đại diện cho việc cô không tâm cơ, thường người càng nhiều tâm tư lại càng dễ giả vờ vô tội.
Cho nên tối hôm đó ma sai quỷ khiến thế nào cô ta lại nhờ Quách Hi có quan hệ rộng nhất trong đám bạn đại học điều tra Lê Lô giúp cô ta. Phương Huỳnh biết cô ta căn bản không có tư cách làm những chuyện này, nhưng cô ta không quan tâm được nhiều như vậy nữa rồi. Dù thế nào cô ta cũng không thể để Trần Tịnh Thực bị tổn thương. Hơn nữa, nếu thật sự có thể chứng minh cô gái đó có ý đồ khác thì có lẽ cô ta vẫn còn cơ hội…
Có lẽ thấy Phương Huỳnh mãi không trả lời, Quách Hi lại gọi điện tới, tiếng chuông vang lên, Trần Tịnh Thực bên cạnh cũng đã nghe thấy, thấy dáng vẻ như hơi bối rối khó xử của Phương Huỳnh, anh chủ động nói: "Em đi nghe đi, đưa đơn cho anh, để anh xếp hàng."
"Vâng." Trong lúc nóng lòng không tìm được một lý do thích hợp để ngắt điện thoại, Phương Huỳnh đưa đơn thuốc cho Trần Tịnh Thực, đi đến một chỗ cách anh khá xa rồi nghe máy.
"Làm gì đấy người chị em, lâu như vậy mới nghe?" Vừa kết nối đã lập tức truyền tới tiếng Quách Hi phàn nàn.
"Có chút việc." Phương Huỳnh nói bừa, "Sao thế?"
"Không có gì, vẫn là chuyện kia ấy." Quách Hi cười nói, rồi bỗng đè thấp giọng hỏi cô ta, "Chị em, cậu nói thật cho tớ biết, cậu quen cô gái nhỏ họ Lê này từ đâu đấy?"
"Sao vậy?" Mí mắt Phương Huỳnh giật một cái, có dự cảm không lành.
"Đỉnh chứ sao." Quách Hi nói, "Cậu chưa đọc tin nhắn tớ gửi à."
Phương Huỳnh: "…"
Phương Huỳnh lập tức đưa điện thoại ra xa tai, chuyển qua wechat, đọc nội dung Quách Hi gửi tới.
Quách: Lê Lô, còn có tên gọi khác là Vệ Mi. Bố là Vệ Minh Thận, mẹ là Yến Dương. Bố cô, Vệ Minh Thận, hiện giữ chức phó bộ trưởng tại một bộ ủy (cấp chính bộ). Mẹ cô, Yến Dương làm việc tại một công ty công nghệ, có lẽ là giám đốc nhân sự.
Quách: Đỉnh nhất là ông nội của Vệ Mi, họ Vệ tên Kiến Bình, khách mời thường trú trong chương trình lúc bảy giờ của CCTV-1, từng đảm nhiệm chức ủy viên quân ủy, lý lịch cụ thể bọn tớ không tìm được, chắc là bảo mật.
Phương Huỳnh: "…"
Phương Huỳnh đọc nội dung Quách Hi gửi tới, suýt nữa nghẹt thở, trái tim trong lồng ngực đập dồn dập. Dù sao đi nữa cô ta cũng không cách nào tin nổi Lê Lô lại có bối cảnh gia thế khó mà hình dung được như vậy. Thế sao cô lại chọn Trần Tịnh Thực? Chuyện này nói không thông!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!