Dịch: Hoa Linh
Buổi trưa hôm ấy hai người ở lại nhà dùng bữa. Vốn không có sắp xếp này, nhưng nếu bà ngoại Trương cũng đã đến chứng tỏ chắc chắn sẽ ở lại ăn cơm, nên hai người vẫn nghe lời gia đình.
Ăn trưa xong lại ngồi thêm một lúc, sau đó Lê Lô đưa Trần Tịnh Thực rời đi. Trong này có một chi tiết nhỏ chính là bố Vệ Minh Thận cũng cùng cô tiễn người đến cửa thang máy, chuyện này thật sự vượt xa dự liệu của cô. Từ hành động này Lê Lô nhìn ra được ý của bố, đó là ít nhất ông không phản đối việc cô và anh Trần qua lại nữa. Đợi cửa thang máy khép lại rồi, Lê Lô khẽ thở phào một hơi.
Cô rất rõ mắt nhìn và tầm nhìn của bố, người mình thích có thể nhận được sự công nhận từ ông… Cho dù tạm thời chỉ dừng lại ở bề ngoài thì cũng đủ để khiến cô vui rồi.
Đến chiều trong tiểu khu chẳng có mấy người, hai người bước đi dưới bóng cây, nhất thời đều không lên tiếng. Không khí tràn ngập hương hoa quế, là mùi của mùa thu. Lê Lô cảm khái trong lòng, lúc cô và Trần Tịnh Thực vừa quen nhau, Yến Thành mới chỉ vào hạ, giờ đây mùa thu đã đến rồi, thời gian trôi thật nhanh.
"Đang nghĩ gì thế?"
Bỗng nghe thấy Trần Tịnh Thực hỏi. Từ lúc rời khỏi nhà cô vẫn luôn rất yên tĩnh, mặc dù biết lúc này cô sẽ không có áp lực gì, nhưng anh vẫn không quá yên tâm mà hỏi. Cô gái này, mỗi một cử chỉ hành động đều khiến trái tim anh bị lay động.
"Em đang nghĩ, tình yêu hình như thật sự không phải là một chuyện đơn giản." Lê Lô nói.
"Sao lại nói thế?" Trần Tịnh Thực nhìn cô.
"Anh xem." Lê Lô đứng yên, nhìn anh, "Ý định ban đầu của em chỉ là muốn giới thiệu anh với bố mẹ, để họ biết em đang yêu và yên tâm về chuyện này. Nhưng bây giờ làm trịnh trọng như thế, cứ như em muốn kết hôn với anh không bằng, còn gọi cả bà ngoại Trương tới nữa."
Hai chữ "kết hôn" này khẽ chạm vào tơ lòng anh, làm dấy lên một hồi rung động. Hai tay khẽ nắm thành quyền, Trần Tịnh Thực nhìn Lê Lô, mỉm cười nói: "Tình yêu có lúc rất đơn giản, có khi lại rất phức tạp."
"Đúng thế. Nếu như chỉ muốn hưởng thụ tình yêu thì quả thực không cần nghĩ quá nhiều. Nhưng nếu muốn dài lâu thì sẽ có rất nhiều những băn khoăn lo lắng." Lê Lô nói xong, ánh mắt trong trẻo nóng rực nhìn Trần Tịnh Thực, "Cho nên anh Trần à… ban đầu anh khăng khăng muốn nói rõ ràng với em như thế, bảo em suy nghĩ rõ ràng rồi hãy đồng ý với anh, thực ra chính là muốn lâu dài với em nhỉ?"
Trần Tịnh Thực: "…"
Anh quả thật có ý này, nhưng bị cô nói trắng ra như vậy, Trần Tịnh Thực lại không biết nên thừa nhận thế nào nữa. Khẽ bật cười, tai hơi nóng.
Song Lê Lô lại rất cảm động. Từ trước đến nay, cô sẽ không quá nghĩ đến sau này, mặc dù tất thảy những nỗ lực trước mắt đều có thể coi là vì tương lai nhưng thứ cô xem trọng nhất vẫn là cuộc sống hiện tại. Nhưng mà Trần Tịnh Thực không giống, một khi anh và cô bắt đầu, anh sẽ nghĩ xong xuôi hết mọi thứ. Hiện tại và tương lai, anh đều muốn.
Tham lam không? Không hề. Đây là sự coi trọng của anh đối với cô, mà thứ chống đỡ phần coi trọng này, là tình yêu của anh dành cho cô.
"Anh Trần ơi, có phải anh rất thích…" Hơi ngừng lại, "Không, rất yêu em không?" Câu hỏi của cô gái rất thẳng thắn rất đột ngột, khiến Trần Tịnh Thực thoáng sững sờ. Nhưng rất nhanh, anh lại cười, khẽ trả lời:
"Đúng, anh rất thích, cũng rất yêu em."
Còn lâu hơn em biết, còn sâu đậm hơn em tưởng
Lê Lô còn chưa biết hết thảy những điều ấy, nhưng chỉ với những thứ cô có hiện tại đã đủ khiến cô thoả mãn rồi.
"Vậy sau này em cũng sẽ thích anh, yêu anh giống như anh vậy. Chúng mình ở bên nhau, cùng đi đến nơi lâu dài, lâu dài hơn, lâu dài nhất nhé Trần Tịnh Thực…"
Ánh mắt cô gái rất nghiêm túc, rõ ràng trong trẻo như thế, song với anh mà nói lại như tràn đầy sự mê hoặc vô tận, khiến anh dù cho vào lúc vô thức cũng có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ nơi lồng ngực. Cô toàn như vậy, vào lúc anh nghĩ sẽ không còn gì tốt hơn khoảnh khắc hiện tại thì lại cho anh hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Anh biết rõ định nghĩa về tình yêu của cô, gần như lý tưởng và ngây thơ, nhưng mà đối với anh, cô lại nguyện ý đưa ra lời hứa hẹn vừa có phân lượng vừa thực tế như thế, thế này bảo anh làm sao có thể không cảm động, làm sao mà từ chối nổi đây?
"Được." Trần Tịnh Thực đáp, nắm chặt lấy tay cô.
Sau đó cách hai người ở bên nhau có chút thay đổi. Chủ yếu là phía Lê Lô, trước kia cô luôn nghĩ yêu đương chỉ là yêu đương, song hiện giờ, cô đã bắt đầu suy nghĩ tới tương lai rồi. Trong quá trình này, có rất nhiều thứ nhìn thì phức tạp, nhưng bất ngờ là dù suy nghĩ xuất phát từ góc độ của cô hay của Trần Tịnh Thực thì đều không có khác biệt quá lớn. Mục tiêu về tương lai của hai người vậy mà lại đồng nhất như thế, điều này khiến Lê Lô vui mừng vô cùng.
Giờ cô bắt đầu càng ngày càng nghĩ nhiều về cuộc sống sau này rồi, ấy thế mà lại thấy hơi nghiện.
So với con gái đang tận hưởng niềm vui trong tình yêu, tiến triển về việc khảo sát Trần Tịnh Thực của Vệ Minh Thận và Yến Dương bên này lại bị chậm, nguyên nhân cũng đơn giản, dù sao thì thời gian họ ở cùng nhau ít, không giống cô thường xuyên dính lấy nhau với anh, có đủ không gian và thời gian quan sát anh. Hơn nữa… mặc dù tiến triển chậm nhưng tất cả phản hồi đều tích cực, nhất là mẹ già thân yêu Dương Dương của cô, đến nỗi cô đã không nhịn được bắt đầu ca thán rồi… Chẳng lẽ thực sự đúng với câu ngạn ngữ ấy? Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích? Hehe.
Hôm ấy, mẹ Yến Dương đến Bắc Đại bên này giải quyết công việc, buổi trưa vừa hay có thời gian nên hẹn cô ăn cơm. Lúc nói chuyện điện thoại, bà tiện thể nói thêm một câu bảo cô hỏi Trần Tịnh Thực xem có rảnh không, đến lúc đó có thể cùng tới. Lê Lô đoán ra ý mẹ liền, biết bà đến vì Trần Tịnh Thực thì nhịn cười không vạch trần bà, cúp điện thoại rồi lập tức gửi tin nhắn cho Trần Tịnh Thực… Sáng nay anh không ở trong phòng thí nghiệm, có một đàn anh bị tốt nghiệp muộn hai năm năm nay thuận lợi qua ải cầm được tấm bằng học vị, anh ấy định hôm nay rời đi, Trần Tịnh Thực đã hẹn sẽ qua tiễn anh ấy.
Câu trả lời của Trần Tịnh Thực đến rất nhanh. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
"Được, anh sắp đến bên dưới toà thí nghiệm rồi, lát nữa em xuống nhé, đi từ phía vườn thực vật ấy."
"Vâng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!