Chương 3: (Vô Đề)

Dịch: Hoa Linh

Người đi cùng Mã Uyên đúng là Trần Tịnh Thực.

Anh bị Mã Uyên kéo tới. Đàn em cùng giáo viên hướng dẫn lần đầu đi xem mắt, tính cách lại ngại ngùng bẽn lẽn, cho dù Trần Tịnh Thực cũng không giỏi ứng phó với mấy trường hợp kiểu này song vẫn đồng ý lời đề nghị của anh ấy. Chỉ là không ngờ sẽ gặp được hai cô gái ngày hôm đó ở đây.

Trong lúc Trần Tịnh Thực lơ đễnh, Lê Lô và Dư Tư đã vào quán cà phê, hơi ngây ngốc nhìn anh.

"Anh, anh là…"

"Là tôi." Thấy hai cô gái nhìn mình như vậy, biết các cô đã nhận ra, Trần Tịnh Thực dứt khoát thừa nhận, "Chào các em."

"Chào anh." Lê Lô và Dư Tư nhìn nhau một cái, đáp lại lời chào của anh. Họ ai cũng không ngờ tới trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy!

Trong lòng Trần Tịnh Thực cũng nghĩ thế, anh khẽ ho một tiếng, rời mắt đi.

"Hoá ra mấy người quen nhau!" Mã Uyên ngạc nhiên, nghe Trần Tịnh Thực giải thích xong, anh ấy bừng tỉnh ồ một tiếng, nói, "Ngồi đi, mọi người đều ngồi xuống đi."

Mọi người cùng ngồi xuống. Vì nhân vật chính của buổi gặp mặt hôm nay là Dư Tư và Mã Uyên nên Lê Lô để cô ấy ngồi vào trong, vừa hay đối mặt với Mã Uyên. Như vậy cô cũng vừa vặn ngồi đối diện Trần Tịnh Thực, anh chàng đẹp trai bên Yến Đại kia. Lại quan sát anh một lượt, cuối cùng Lê Lô cười với anh. Dù thế nào đi nữa thì cô vẫn rất vui khi được gặp anh lần nữa.

Trần Tịnh Thực cũng cười lại với cô, hơi nghiêng đầu, nói nhỏ với Mã Uyên: "Bắt đầu được rồi." Buổi xem mắt có thể bắt đầu rồi.

Gò má Mã Uyên ửng hồng. Đừng thấy anh ấy cao lớn, người lại béo chắc, thực chất cực kỳ nội liễm. Là tính cách điển hình của học sinh ngoan.

"Rất vui khi mọi người có thể gặp gỡ ở đây, tôi giới thiệu lại bản thân trước nhé." Theo như quy trình xem mắt bình thường thì Mã Uyên sẽ giới thiệu bản thân, chỉ là vì ngại nên giọng anh ấy hơi căng thẳng, "Tôi tên là Mã Uyên, năm tư Viện Sinh Khoa trường Yến Đại, nửa cuối năm tới sẽ lên năm nhất thạc sĩ, năm nay hai mươi ba tuổi." Nói xong nhìn Dư Tư.

Bình thường Dư Tư cũng được coi là phóng khoáng, nhưng bị Mã Uyên kéo theo nên lúc này cũng hơi ngượng: "Tên em thì anh biết rồi, Dư Tư, năm ba Học viện Văn trường Sư Đại, hai mươi mốt tuổi." Nói xong lại vội vàng truyền cho Lê Lô một ánh mắt.

Lê Lô vô cùng ung dung: "Lê Lô, bạn cùng phòng kiêm bạn tốt của Dư Tư, cùng đang học năm ba Học viện Văn trường Sư Đại." Ba người nhỏ đều đã giới thiệu xong, chỉ còn lại Trần Tịnh Thực thôi, thế là ánh mắt họ đồng loạt chuyển về phía anh.

Trần Tịnh Thực khẽ bật cười. Đáng nhẽ với tình hình ngày hôm nay phải là Mã Uyên phụ trách giới thiệu anh mới phải, dù sao anh cũng chỉ đi cùng anh ấy. Nhưng có lẽ do Mã Uyên quá căng thẳng, quên béng mất chuyện này nên anh không thể không tự mình lên. Thế là cục diện lúc này đã xảy ra chút thay đổi, dường như không phải hai người xem mắt, hai người ngồi cùng.

Mà là bốn người kết bạn với nhau, không phân chủ yếu và thứ yếu.

"Trần Tịnh Thực." Anh trầm ngâm giây lát, nói, "Đàn anh của Mã Uyên, hiện đang là nghiên cứu viên sau tiến sĩ tại Viện Sinh Khoa trường Yến Đại."

Sau tiến sĩ! Nghe thấy từ này, Lê Lô và Dư Tư đều có sự kinh ngạc ở mức độ khác nhau. Các cô không ngờ người trông vẫn còn trẻ này lại là một vị sau tiến sĩ!

"Anh Trần, xin hỏi năm nay anh bao nhiêu tuổi ạ?" Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Dư Tư đặt hai tay lên bàn, hơi rướn lại gần hỏi anh.

"Hai mươi bảy." Trần Tịnh Thực nói, "Anh học hơi sớm, tốt nghiệp đại học xong học thẳng tiến sĩ luôn."

Vậy cũng có thể hiểu được rồi, nhưng… vẫn lợi hại ghê! Ánh mắt nhìn Trần Tịnh Thực của Dư Tư và Lê Lô đều đã thay đổi.

Như cảm nhận được sự sùng bái của hai cô gái đối với đàn anh nhà mình, Mã Uyên cũng tự hào mà nói: "Anh Trần quả thực rất lợi hại, vốn dĩ có thể vào lớp thiếu niên của Giao Đại, nhưng lại từ bỏ vì Yến Đại."

"Được rồi." Trần Tịnh Thực cười liếc nhìn cậu đàn em ngốc nghếch, "Hai đàn em nhỏ đều đến rồi, gọi đồ uống đi."

Anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ thay Mã Uyên, nhận lấy pad, bảo mọi người chọn đồ.

Dư Tư gọi một cốc caramel macchiato, hai anh em đều gọi latte, còn Lê Lô lại gọi một cốc sữa. Dường như rất ít người gọi cái này nên nhân viên xác nhận lại với Lê Lô: "Cô gọi sữa đúng không ạ?"

"Đúng vậy, ấm là được." Lê Lô cười, trả pad lại cho nhân viên.

"Vâng." Nhân viên phục vụ ôm pad rời đi, Lê Lô rời mắt, nhìn hai người đối diện giải thích: "Em không uống được cà phê, buổi tối sẽ không ngủ được."

"Buổi sáng cũng không uống được à? Còn lâu mới đến giờ ngủ buổi tối mà." Mã Uyên tò mò hỏi.

"Không được ạ." Lê Lô cũng hơi sầu, "Chỉ cần uống thôi là buổi tối sẽ vào giấc muộn hơn bình thường rất nhiều. Em đoán trong này cũng có ảnh hưởng từ yếu tố tâm lý nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!