Chương 29: (Vô Đề)

Dịch: Hoa Linh

Dù sao thì chuyện đã quyết rồi cũng chẳng thể thay đổi. Hai ngày sau, sáng sớm Lê Lô qua gặp Trần Tịnh Thực ở cổng bắc trường Sư Đại, sắc mặt có phần nghiêm trọng.

Lúc này Trần Tịnh Thực đã sớm bình tĩnh lại, trông ung dung hơn nhiều. Anh mặc một bộ quần áo gọn gàng chỉnh tề, giờ đang đầu thu, anh khoác một chiếc áo khoác bò dài tay sẫm màu ở bên ngoài, nhiều hơn vài phần thiếu niên trẻ trung. Anh nhìn vẻ mặt trang trọng tựa bồ tát nhỏ của Lê Lô, khẽ bật cười, vỗ về mang theo sự quan tâm hỏi: "Sao mặt nghiêm túc thế, căng thẳng à?"

Lê Lô biết giờ mình gật đầu thì sẽ hơi vả mặt, nhưng cô vẫn thành thật thừa nhận.

"Anh Trần ơi, có lẽ em đã nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi…"

Cô chẳng qua chỉ muốn giới thiệu Trần Tịnh Thực với bố mẹ, thuận tiện nói cho họ biết tin mình đang yêu để họ yên tâm. Nhưng giờ nhìn lại, chuyện này với bố mẹ quả thật có thể coi là một chuyện lớn rồi. Nghĩ thấy cũng đúng, đây dù sao cũng là lần đầu cô hẹn hò mà.

Trần Tịnh Thực nhìn gương mặt hơi ngây ngốc của Lê Lô thì cũng khẽ thở dài. Anh rất rõ, tình yêu trong mắt Lê Lô là một chuyện cực kỳ đơn giản, cho nên ban đầu lúc anh tỏ tình với cô và nói rõ thân thế để cô nhìn thẳng vào một vài hiện thực trên đời, cô mới lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng mà đây mới là tình yêu thật sự, ngoài ngọt ngào ra còn có đủ loại chuyện vặt vãnh.

"Không sao đâu." Nhìn rõ được băn khoăn lo lắng của Lê Lô, Trần Tịnh Thực nói, "Không cần sợ, anh chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Vào lúc này anh cần phải cho cô sức mạnh. Mà Lê Lô nghe xong cũng lộ ra một nụ cười mang theo tia nhẹ nhõm.

Hai người vẫn ngồi tàu điện ngầm như mọi khi, chuyển ba tuyến mới thuận lợi đến được tiểu khu nhà Lê Lô sống. Tiểu khu này nhìn từ bên ngoài thì cực kỳ bình thường, nhưng sau khi vào toà nhà rồi Trần Tịnh Thực mới nhìn ra đây là thiết kế mỗi nhà một thang máy riêng, nếu mua chắc cũng không ít tiền.

Đến cổng nhà tâm trạng của Lê Lô đã thả lỏng hơn nhiều, cô ấn thang máy đợi cabin đi xuống.

"Nhà em ở tầng 17." Lê Lô đột nhiên nói, "Anh biết số 17 này đại diện cho cái gì không?"

Câu này hỏi ra có phần khó hiểu, Trần Tịnh Thực sao có thể biết được, anh cười lắc đầu. Lê Lô cũng cười, vẻ mặt hơi tinh ranh. Cô ghé lại gần Trần Tịnh Thực, đang định tiết lộ bí mật cho anh biết thì bỗng có một tràng tiếng giày cao gót từ bên ngoài truyền vào. Lê Lô quay đầu nhìn, con ngươi khẽ co rụt lại… Người tới là mẹ già của cô, bà Yến Dương.

Chỉ thấy mái tóc dài của bà được búi lại đơn giản, một thân đồ công sở thành thục. Duy nhất chiếc áo khoác mỏng vắt trên cánh tay kia là mang theo chút phong cách cá nhân… màu nâu nhạt, trông rất dịu dàng. Bà đang cúi đầu nhét chìa khoá xe vào túi xách, vừa ngẩng đầu lên đã thấy con gái đứng trước mặt thì cũng hơi bất ngờ.

"Bé con à, về sớm thế?"

Yến Dương thích gọi cô như thế, như thể ở trước mặt bà cô mãi mãi là một đứa bé. Lê Lô đã quen từ lâu, cô chạy bước nhỏ qua cho mẹ một cái ôm thật chặt.

"Ây sầy được rồi, mẹ còn đang đi giày cao gót đấy, sắp đứng không vững nổi rồi." Nói thì nói thế, song Yến Dương vẫn ôm con gái, xoa đầu cô, trong lòng ngập tràn nhớ nhung. Nửa năm qua do công ty Hàng Thành rời đến Thâm Thành nên Yến Dương phải đi công tác thường xuyên, tuy vẫn liên lạc qua các phần mềm xã hội, nhưng với người mình thương yêu thì gặp được trực tiếp vẫn yên tâm nhất.

Cho nên đừng thấy hôm ấy trên wechat Yến Dương tỏ ra rất tức giận, gặp con gái rồi vẫn vui mừng thôi.

"Hôm nay chẳng phải cuối tuần sao, sao mẹ vẫn đi làm vậy ạ?" Lê Lô nắm tay bà, hỏi.

"Có việc đột xuất phải qua xử lý chút, tiện thể đi thăm dì tiểu Vi của con luôn." Hơi ngừng lại, Yến Dương nói nhỏ, "Dì ấy lại có em bé rồi."

"Gì cơ?" Cằm Lê Lô sắp rớt xuống đất luôn rồi, "Thật hay giả vậy?"

"Lừa con làm gì?" Yến Dương không nhịn được cười, nhớ đến dáng vẻ xấu hổ không thôi kia của tiểu Vi, trong lòng lại cảm thán không thôi. Nghĩ xem tuổi của họ thật sự đã không còn trẻ nữa rồi, con gái bà đều đã đến tuổi hẹn hò yêu đương rồi, thế mà người bạn tốt xấp xỉ tuổi bà lại mang thai thêm một đứa bé…

Đúng, hẹn hò yêu đương, bạn trai!

Yến Dương bỗng nhớ tới chuyện chính ngày hôm nay, ngước mắt nhìn về phía Trần Tịnh Thực đang đứng phía sau con gái hai bước. Thoạt nhìn chàng trai này rất thanh tú, ngoại hình khiến bà rất có thiện cảm, nhìn mà trong lòng có sự tĩnh lặng khó tả. Vẻ mặt của Yến Dương phút chốc dịu xuống, bà nhìn Trần Tịnh Thực rồi hỏi con gái: "Người này chính là bạn trai của con à?"

"Đúng ạ." Lê Lô quay đầu, kéo Trần Tịnh Thực qua, "Đây là mẹ của em."

Trần Tịnh Thực hơi khom lưng, lễ phép cúi đầu chào bà. Dù sao cũng là ra mắt chính thức, lễ tiết phải chu toàn. Nhưng vào khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ánh mắt lần nữa rơi trên mặt mẹ của Lê Lô, anh lại gặp chút khó xử trong vấn đề xưng hô, vốn định gọi là cô, nhưng trông đối phương quá trẻ, dường như xấp xỉ tuổi với chị Nghi, điều này hơi nằm ngoài dự liệu của anh.

Trần Tịnh Thực vốn tưởng mẹ của Lê Lô chắc tầm bằng tuổi bố cô.

"… Cháu chào cô, cháu là Trần Tịnh Thực, đang hẹn hò với Môi Môi ạ." Cuối cùng vẫn gọi một tiếng như thế, song trong lòng lại thấy hơi kỳ quặc.

"Chào cháu." Yến Dương lại rất thản nhiên, toát ra phong thái của một tiền bối, "Nghe bố Môi Môi nói đại thạc tiến cháu đều học ở Yến Đại, giờ đang làm sau tiến sĩ ở Yến Đại à?"

"Vâng ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!