Chương 28: (Vô Đề)

Dịch: Hoa Linh

Sắc mặt của Vệ Minh Thận sau khi nhìn thấy con gái Lê Lô đã trải qua sự biến hoá từ ngạc nhiên đến vui mừng, rồi lại đến kinh ngạc và cuối cùng là bình tĩnh. Nhờ vào nhiều năm tu dưỡng, những biến đổi này diễn ra trong thời gian cực ngắn với biên độ dao động vô cùng nhỏ, người ngoài gần như khó mà nhận ra.

So ra thì cảm xúc Lê Lô để lộ ra bên ngoài nhiều hơn nhiều. Ban đầu cô hơi bất ngờ, tiếp đó là cực kỳ vui vẻ.

"Bố ơi." Lê Lô chạy bước nhỏ qua, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, hỏi, "Sao bố lại ở đây vậy ạ?"

"Đồ lúc trước mẹ con đặt đến rồi, bà ấy đi công tác nên bố qua lấy về nhà hộ bà ấy." Vệ Minh Thận cười xoa đầu con gái, nói với âm sắc khàn khàn.

Biết ngay mà, cũng chỉ có mẹ cô mới có thể sai khiến ông bố già trăm công nghìn việc của cô thôi.

"Có phải bố cũng trả tiền luôn hộ bà ấy không?" Lê Lô nháy mắt, hỏi bố.

Nếu là bình thường Vệ Minh Thận chắc chắn sẽ tiếp lời cô. Nhưng lúc này ông có chuyện quan trọng hơn cần quan tâm.

"Môi Môi à, cậu bé đó là ai?"

Liếc nhìn Trần Tịnh Thực một cái, Vệ Minh Thận hỏi. Đương nhiên, với độ tuổi của Trần Tịnh Thực chắc chắn cũng không được coi là cậu bé nữa rồi, nhưng so với ông thì anh vẫn là một đứa trẻ không gì khác con gái mình cả.

Mí mắt Lê Lô giật giật, biết bố nhìn ra rồi. Dù sao thì ban nãy cô cũng nắm tay Trần Tịnh Thực chẳng chút kiêng kị gì, có đồ ngốc mới không ra nhìn. Một màn này khác với cảnh tượng để bố mẹ biết mà Lê Lô đã tưởng tượng lúc trước, nhưng dù sao cô cũng yêu nghiêm túc nên chẳng chột dạ tí nào.

"Là… bạn trai của con ạ." Lúc nói đến năm chữ cuối Lê Lô vẫn hơi ngượng ngùng, cô khẽ thè lưỡi, quay đầu vẫy tay với Trần Tịnh Thực.

Lúc này Trần Tịnh Thực mới tiến lên chào hỏi Vệ Minh Thận.

"Cháu chào chú, cháu là Trần Tịnh Thực, hiện đang hẹn hò với Môi Môi ạ."

Vệ Minh Thận khẽ gật đầu, liếc nhìn con gái Lê Lô tựa như muốn nghe cô nói thêm gì đó.

"Bố còn nhớ vị sau tiến sĩ trường Yến Đại mà lúc trước con từng nhắc tới không ạ?" Lê Lô hỏi bố, thấy ông khẽ cau mày vẻ như vẫn chưa nhớ ra, bèn nhắc nhở, "Chồn lợn kia ấy!"

Vệ Minh Thận: "…"

Trần Tịnh Thực: "…"

Từ khoá nhắc nhở ngắn gọn súc tích của con gái khiến hai người đàn ông trước mặt im bặt vài giây. Nhìn nhau một cái, trong mắt Vệ Minh Thận thoáng mang theo chút ý cười: "Hoá ra là cháu."

"… Dạ là cháu." Trần Tịnh Thực cũng mỉm cười, kìm nén sự căng thẳng dâng lên trong lòng, anh tự giới thiệu, "Giờ cháu đang làm việc ở Viện Sinh Khoa trường Yến Đại, làm sau tiến sĩ ở đó ạ."

"Trình độ học vấn không tệ." Vệ Minh Thận khen anh, "Đại học cũng ở Yến Đại à?"

"Vâng ạ."

Vệ Minh Thận khẽ gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vài phần tán thưởng. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, ông không hỏi thêm nữa.

"Bao giờ về nhà một chuyến?" Ánh mắt Vệ Minh Thận chuyển sang con gái, dịu giọng hỏi, "Dạo này bố và mẹ đều bận, cũng không có thời gian quản con. Bố nghe dì tiểu Lưu của con nói là cả kỳ nghỉ hè con chẳng về được mấy lần."

"Nghỉ hè con đi thực tập mà." Lê Lô nói nhỏ, "Ở trường tiện hơn chút ạ."

Không chỉ vậy đâu nhỉ? Vệ Minh Thận nhìn thấu nhưng không nói ra, đoán được con gái chìm đắm trong yêu đương mới quên về nhà.

"Không bận nữa thì cuối tuần sau về nhà một chuyến đi, mẹ con cũng sắp về rồi."

"Vâng ạ."

Lê Lô đồng ý, trong lòng hiểu rõ dụng ý của bố khi bảo cô về nhà lần này. Không chỉ là lâu rồi không gặp, đoán chừng càng nhiều hơn là muốn tra hỏi cô chuyện bạn trai.

Không định ở lại thêm, dặn dò cô vài câu chú ý an toàn, chào Dư Tư và Mã Uyên xong, Vệ Minh Thận rời đi trước. Biết bọn họ chuẩn bị đi ăn tối, Vệ Minh Thận định bảo họ đến quán cơm tư nhân mà ông và vợ thường ghé qua ở gần đó dùng bữa. Nhưng nghĩ đến cô đi cùng bạn bè thì cũng không làm điều thừa thãi nữa. Khẽ ôm cô gái nhỏ của mình một cái rồi rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!