Dịch: Hoa Linh
Ở Viện Sinh Khoa, Phương Văn Cẩm là sự tồn tại đặc biệt nhất.
Là giáo sư cấp bậc viện sĩ, Phương Văn Cẩm được xem là thái sơn bắc đẩu trong giới động vật học. Nhưng mà ai có thể nghĩ tới một nhân vật đỉnh như vậy trong cuộc sống thường ngày lại mờ nhạt đến thế… quanh năm mặc trang phục dã ngoại bụi bặm, một cái balo to, một chiếc mũ lưỡi trai màu đen xám che đi mái tóc bạc trắng bù xù. Đi trong vườn thực vật trường Yến Đại, hơi không để ý thôi là sẽ bị coi thành nhân viên làm thuê tạm thời.
Phương Văn Cẩm lại không hề để ý chuyện này, còn rất biết tự châm biếm bản thân nói ngày xưa hồi mới được điều đến trường Yến Đại quả thật không có biên chế, đã bảo là hỗ trợ xong một dự án nghiên cứu thì sẽ đi, thế chẳng phải là "nhân viên làm thuê tạm thời" ư? Nếu phải nói sự khác biệt thì có lẽ chính là ông ấy biết chút học thuật mà thôi, không được tính là gì cả.
Trạng thái tâm lý bình lặng như vậy thật sự không phải người bình thường có thể có được.
Lần này là Phương Văn Cẩm lặng lẽ quay về, không định quấy rầy đến ai cho nên mới đi vườn thực vật. Nào ngờ đến đây lại nhìn thấy đồ đệ yêu quý, giáo sư già cũng rất vui mừng.
"Tịnh Thực à, thằng bé này sao em lại ở đây?" Phương Văn Cẩm là người phương nam, nói chuyện thỉnh thoảng vẫn mang theo thói quen ở quê.
"Không có gì ạ, tiểu Lê đến ứng tuyển thực tập vị trí quản lý truyền thông của trung tâm, sau khi kết thúc em đưa em ấy đến vườn thực vật đi dạo." Hơi ngừng lại, Trần Tịnh Thực nói với ân sư, "Tiểu Lê, Lê Lô, bạn gái của em ạ."
Phương Văn Cẩm còn đang tự hỏi tiểu Lê này là ai, nghe câu giới thiệu phía sau của anh xong, mắt phút chốc sáng bừng.
"Ái chà, em có bạn gái rồi, chuyện vui lớn, chuyện vui lớn nha." Vẻ mặt giáo sư Phương Văn Cẩm thích thú nhìn Lê Lô, "Chính là em nhỉ, cô gái nhỏ?"
"Dạ vâng, là em ạ." Lê Lô vân vê bông hoa nhỏ màu trắng kia, nói.
Phương Văn Cẩm ừ một tiếng rồi gật đầu: "Không phải em thì chắc nó cũng không nỡ tặng bông hoa này đâu."
Lê Lô: "…" Liếc nhìn Trần Tịnh Thực, cười ngại ngùng.
"Tiểu Lê à, em biết đây là hoa của loài thực vật nào không?" Phương Văn Cẩm đột nhiên hỏi.
"Batrachium bungei, thực vật bảo vệ cấp một của thành phố Yến Thành ạ." Lê Lô trả lời, song trong lòng lại hơi lo lắng khẩn trương: Giáo sư thế này là có ý gì vậy, định phê bình anh Trần tàn nhẫn phá hoại hoa sao.
"Thế em có biết tập tính của Batrachium bungei không?" Phương Văn Cẩm hỏi tiếp.
Lê Lô hơi mờ mịt lắc đầu, nhìn sang Trần Tịnh Thực. Song người nào đó vẫn luôn bao che lần này lại không vội giải vây giúp cô ngay mà khẽ cong môi cười, đứng im một bên.
"Batrachium bungei, thực vật sống dưới nước lâu năm, có yêu cầu cao về chất lượng nước, chỉ sinh trưởng trong vùng nước trong suốt lưu động. Bởi vì tập tính này của nó nên rất nhiều học giả gọi nó là loài chỉ thị nước chất lượng tốt, nơi có nó sinh trưởng chứng tỏ chất lượng nước rất tốt." Phương Văn Cẩm giới thiệu xong, nhìn Trần Tịnh Thực đầy ẩn ý, "Batrachium bungei là loài thực vật sạch đích thực đấy(1)."
(1): Loài thực vật sạch, cũng là tên nam chính Tịnh Thực.
Hoá ra là vậy! Ánh mắt Lê Lô lộ ra sự thần kỳ nhìn bông hoa nhỏ trong tay, từ đây nó đã có một ý nghĩa khác đối với cô. Chẳng trách anh Trần lại trồng loài thực vật như này, xem ra là có điểm tương thông, hai người đều là "Tịnh Thực". Lê Lô nhìn Trần Tịnh Thực, mỉm cười.
Trần Tịnh Thực bị ánh mắt này nhìn có phần xấu hổ, anh sờ chóp mũi, hơi mất tự nhiên chuyển đề tài: "Thầy Phương, lần này thầy quay về là có việc gì sao ạ?"
Trên mặt Phương Văn Cẩm vốn còn đang ngập tràn ý cười, nghe thấy câu này thì chợt thoáng nghiêm lại.
"Trong nhà có chút chuyện nên về." Phương Văn Cẩm nói, "Lần này bọn thầy ở phương nam quan sát được chuyện cực kỳ thú vị từ trong quần thể voọc đầu trắng, đợi xong việc thầy tìm em nói chuyện, có lẽ có thể viết một bài đăng báo."
"Vâng ạ."
Không trò chuyện thêm nữa, Phương Văn Cẩm bảo Lê Lô đến chơi thường xuyên xong bèn đi lên lầu. Lê Lô nhìn theo giáo sư già rời đi, quay đầu nhìn Trần Tịnh Thực, nói: "Anh Trần ơi, anh cũng cấy trồng giúp em một cây Batrachium bungei được không?"
"Em muốn nuôi ư?" Trần Tịnh Thực cảm giác tai hơi nong nóng, "Nó có yêu cầu tương đối cao về môi trường đấy, cấy trồng nhân tạo có chút độ khó, khả năng cũng khá chiếm chỗ…"
"Đúng vậy, em muốn nuôi một cây "Tịnh Thực"." Lê Lô cười nói, ánh mắt có phần nghịch ngợm, "Những thứ khác anh không cần lo đâu, chỉ cần cấy trồng giúp em là được, em có chỗ để."
"Được." Trần Tịnh Thực đồng ý, trái tim hơi đập dồn dập.
Hai ngươi dạo hết vườn thực vật rồi đi về phía cổng nam của Yến Đại, bỗng nhớ ra gì đó, Lê Lô lại hỏi: "Anh Trần ơi, ban nãy lúc giáo sư Phương trả lời câu hỏi của anh sắc mặt không tốt lắm, là trong nhà xảy ra chuyện gì không tốt sao?" Vì là ân sư của bạn trai mình nên đương nhiên Lê Lô sẽ quan tâm đến Phương Văn Cẩm nhiều hơn vài phần.
Vẻ mặt Trần Tịnh Thực cũng trở nên nghiêm túc, anh ngẫm nghĩ, nói: "Có lẽ là chuyện về cậu của Phương Huỳnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!