Chương 26: (Vô Đề)

Dịch: Hoa Linh

Vừa ra khỏi khách sạn, Lê Lô bèn kể lại mấy câu khi nãy Phương Huỳnh hỏi mình với Trần Tịnh Thực.

Những chuyện không ảnh hưởng gì mấy cô có thể không nhắc, nhưng chuyện này liên quan đến hai người họ, lại khiến cô hơi khó hiểu nên cảm thấy vẫn cần thiết phải nói cho Trần Tịnh Thực biết.

Trần Tịnh Thực không ngờ Phương Huỳnh lại lén thăm dò những chuyện này, với tính cách mang theo vài phần kiêu ngạo của cô ta thì dù rất có thiện cảm với anh đi nữa cũng sẽ không thèm làm những chuyện này.

"Chắc chỉ là tùy tiện hỏi một câu thôi." Trần Tịnh Thực ngẫm nghĩ, nói, "Có điều sau này nếu em ấy nói hoặc làm gì đó khiến em khó xử thì nhất định phải nói với anh ngay."

"Đương nhiên rồi ạ."

Anh đã nói vậy rồi, Lê Lô cũng không định tìm hiểu sâu hơn. Cô cười nhìn Trần Tịnh Thực, đồng ý nói, "Đây vốn là chuyện nên để anh giải quyết mà."

Sau khi trở về từ Dung Thành, kỳ nghỉ hè của Lê Lô chỉ còn lại chưa đến hai, ba ngày, thế là công việc thực tập của cô tại Cục Môi trường Sinh thái cũng đi đến hồi kết. Cô vốn định nếu thuận lợi thì sẽ gắn bó thêm một thời gian, nhưng cô không hợp với môi trường làm việc ở đây lắm,  có lẽ là do tính cách, thế nên sau khi trong phòng ban mượn tạm được người phù hợp đến thay thế rồi, cô đã xin từ chức với Túc Phưởng. Túc Phưởng cũng biết chí hướng của cô nên không giữ lại thêm.

Cứ như vậy Lê Lô lại lần nữa bước lên hành trình tìm việc thực tập… Chính xác mà nói là tìm việc, dù sao thì đợt tuyển dụng mùa thu cũng sắp bắt đầu rồi, nếu có offer phù hợp thì có thể ký hợp đồng ba bên luôn. Giống với trước kia, bạn tiểu Lê có phần mờ mịt, không tìm được phương hướng.

Cũng không phải là Lê Lô ảo tưởng năng lực. Trước khi vào Cục Môi trường Sinh thái, cô đã từng làm hai công việc thực tập, đều là phòng phương tiện truyền thông mới của công ty truyền thông internet lớn. Có thể nói là cô tích lũy được kinh nghiệm thực tập khá phong phú, có hiểu biết nhất định về cuộc sống nơi làm việc tương lai. Dù vậy Lê Lô vẫn khó mà quyết tâm đưa ra lựa chọn, bởi vì qua đợt thực tập này cô phát hiện làm việc chân chính khác xa với mong đợi của cô.

Đây có lẽ là cảm giác hụt hẫng mà mỗi một người vừa bước chân vào chốn công sở đều từng trải qua, song mọi người không thể không đi làm trước rồi lại tìm phương hướng sau vì buộc phải tồn tại. Nhưng Lê Lô không vội, bất luận là về điều kiện khách quan hay điều kiện chủ quan mà nói, cô đều cảm thấy bản thân vẫn còn thời gian suy nghĩ, đã vậy, cô quyết định thả chậm bước chân của mình lại.

Với tư cách là tiền bối, sau khi biết được vấn đề của Lê Lô, Trần Tịnh Thực cũng từng cho cô vài lời khuyên tham khảo. Trong một lần hai người đi hẹn hò, anh hỏi cô tương lai muốn tìm công việc về phương diện nào.

Lê Lô gặm xương bò nướng, trên má dính một hạt vừng, ngẫm nghĩ nói: "Thực ra em vẫn muốn làm về chuyên ngành này, nhưng lĩnh vực báo chí quá rộng, nhất thời em không tìm được mảng phù hợp với bản thân nhất. Hơn nữa anh Trần à, qua khoảng thời gian tiếp xúc với anh và hai tháng thực tập ở Cục Môi trường Sinh thái này, em nhận ra mình cũng cực kỳ hứng thú với bảo tồn động vật, em đang nghĩ sau này có thể tiếp cận phương hướng này không…"

Động tác gắp thức ăn cho cô của Trần Tịnh Thực thoáng khựng lại.

"Thật sao?"

"Đương nhiên rồi." Lê Lô cắn một miếng thịt, chớp chớp mắt.

Trần Tịnh Thực nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Nếu vậy thì anh có một công việc chắc hợp với em."

Lê Lô: "… ???" Thịt cũng không gặm nữa, hơi kinh ngạc nhìn Trần Tịnh Thực.

Trần Tịnh Thực cười, nói: "Trung tâm Vạn Liên có thiết lập vị trí quản lý và vận hành truyền thông, nhân lực vẫn luôn thiếu hụt. Phạm vi công việc của vị trí này rất rộng, ngoài phụ trách tuyên truyền dự án của trung tâm ra còn kiêm thêm một phần công việc bên quan hệ công chúng nữa. Nghe thì khá khô khan nhưng nếu làm lại rất thú vị. Anh có thể bảo đảm với em ở Vạn Liên đều là những người làm việc thật, đều là vì bảo tồn hệ sinh thái và động vật mà tụ hợp lại với nhau, điểm này em có thể yên tâm."

Lê Lô thật sự đã hơi dao động. Hôm ấy dự hội nghị ở Dung Thành, cô nhớ khi nghe vị đại lão nào đó phát biểu có nhắc tới, hiện tại một trong những yếu tố quan trọng nhất kìm hãm phương diện bảo tồn tính đa dạng sinh học chính là cơ sở đại chúng. Mặc dù rất nhiều tổ chức phi chính phủ đều đang dốc sức tuyên truyền, chiêu mộ tình nguyện viên, tổ chức các loại hoạt động khảo sát khoa học công dân, nhưng cũng chỉ có số ít hứng thú tham gia, có thể thấy là truyền bá thật sự có hạn.

Khi nào khái niệm bảo tồn sinh thái này mới có thể thật sự đi sâu vào lòng người, trở thành nhận thức phổ biến của quần chúng đây, trong này chắc chắn không thiếu được sức mạnh của truyền thông báo chí. Theo như Lê Lô tìm hiểu, hiện tại đã có ngành học kết hợp giữa truyền thông và sinh thái học rồi, chỉ là trong hai lĩnh vực lớn ấy, ngành học này vẫn thuộc nhóm ít người biết đến mà thôi.

"Anh Trần…"

Lê Lô gọi anh một tiếng, có phần rung động, lại có phần chần chừ do dự. Đây là phản ứng mà người sắp bước vào một lĩnh vực xa lạ đều sẽ có, Trần Tịnh Thực cực kỳ hiểu.

"Không vội, hôm nào rảnh anh có thể đưa em đi tìm hiểu chút. Em tự nói chuyện với chị Nghi và các bạn học phụ trách vị trí này, nếu thấy hứng thú thì có thể đến thực tập trước một thời gian xem sao. Đợi em chắc chắn có thể rồi lại chính thức ký hợp đồng cũng không muộn."

Ừ nhỉ! Cô có thể thực tập mà!

"Dạ." Lê Lô cười đáp, "Cảm ơn đàn anh." Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Sau đó, nửa sau bữa ăn này đã trở thành buổi chuyên đề về Trung tâm Vạn Liên. Lê Lô năn nỉ Trần Tịnh Thực giới thiệu thêm cho cô về Trung tâm, mà thân là tổ chức phi chính phủ bảo tồn động vật hoang dã có khoa học kỹ thuật hùng hậu và nền tảng chuyên môn được công nhận vẫn luôn phát triển mạnh mẽ vững chắc trong nước, Vạn Liên quả thực có quá nhiều câu chuyện có thể kể.

Lê Lô càng nghe càng phấn khích, nếu nói lúc trước cô còn xíu xiu do dự thì nghe xong sự tích của Vạn Liên, cô đã quyết định phải đi Vạn Liên xem sao!

Chuyến đi thăm Vạn Liên được định vào thứ hai, ngày thứ hai sau khi trường Sư Đại khai giảng.

Sáng sớm Lê Lô đã đi rồi, còn ăn mặc rất trang trọng. Trần Tịnh Thực đặc biệt ra cổng nam trường Yến Đại đón cô, thấy cô vậy mà lại hơi căng thẳng thì không nhịn được khẽ cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!