Chương 25: (Vô Đề)

Dịch: Hoa Linh

So ra thì Trần Tịnh Thực lại bình tĩnh hơn nhiều. Anh suy nghĩ, rồi nói: "Cảm ơn ý tốt của bà, chuyện hợp tác chúng ta có thể bàn thoải mái, còn về phần công việc…" Hơi ngừng lại, Trần Tịnh Thực lần nữa ngẩng đầu lên, "Vẫn như lúc trước đã từng nói với bà, rất có khả năng tôi sẽ ở lại trường."

Bộ trưởng Tống khó che giấu nổi sự thất vọng, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh.

"Thật đáng tiếc." Bà ấy nói, "Có điều mọi người đều làm trong lĩnh vực này, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác. Cho dù là dự án hiện tại hay là tương lai, tôi đều rất mong chờ."

"Tôi cũng vậy."

Hai người đạt được sự nhất trí, hiểu ý mỉm cười.

Lại trao đổi thêm chút về chuyện dự án, bộ trưởng Tống vì đang vội nên mang khay thức ăn đi trả xong liền chào tạm biệt.

"Sau này có thời gian đến Hàng Thành, tôi sẽ làm chủ mời anh món Hàng Bang(1) chuẩn vị nhất."

(1)Món Hàng Bang/: là đại diện tiêu biểu của ẩm thực Chiết Giang.

"Nhất định."

Bắt tay nhau xong, bộ trưởng Tống rời đi. Phương Huỳnh phải tiễn bà ấy ra sân bay nên xoay người qua gật đầu với Trần Tịnh Thực rồi cũng cùng ra khỏi khách sạn.

Lê Lô và Trần Tịnh Thực nán lại trong nhà hàng thêm một lúc, ăn xong món tráng miệng nổi tiếng ở đây, hai người ra khỏi nhà hàng nhưng không về phòng mà đi dạo dọc theo con đường phong cảnh hữu tình bên ngoài khách sạn.

"Anh Trần, em cảm thấy cơ hội mà bộ trưởng Tống đưa ra rất ổn mà, sao anh lại không đồng ý vậy?" Lê Lô nắm tay Trần Tịnh Thực hỏi.

Trần Tịnh Thực ngẫm nghĩ rồi mới trả lời: "Quả thật không tệ, nhưng anh càng muốn ở lại trường đại học hơn, theo sự nghiệp trồng người giống như thầy Phương vậy, bồi dưỡng nhân tài về phương diện này, như thế sau này có thể sẽ có càng nhiều người dấn thân vào công việc bảo tồn động vật hơn, cũng coi như là ý nguyện ban đầu của anh khi bước vào nghề này."

Không thể không nói, ý nguyện ban đầu này có phần cao thượng, ánh mắt Lê Lô nhìn anh lại bắt đầu chuyển sang ngưỡng mộ.

Trần Tịnh Thực sớm đã có chuẩn bị, "phủi sạch" bản thân nói: "Anh không vô tư như em nghĩ đâu, mặc dù lương giáo viên Yến Đại không so được với bên bộ trưởng Tống, nhưng mức tổng thể ở Yến Đại vẫn được. Hơn nữa ban nãy em cũng nghe bộ trưởng Tống nói rồi đấy, sau này cơ hội hợp tác như này vẫn sẽ còn rất nhiều, cho nên không làm chậm trễ anh kiếm thêm "tiền ngoài" được đâu.

Lê Lô chưa từng thấy ai có thể biểu hiện khía cạnh "thế tục" của mình một cách đường hoàng và thản nhiên đến thế, nói trắng ra là bởi bản thân có kiến thức và kỹ năng làm chỗ dựa nên mới đủ tự tin như vậy nha.

Lê Lô không nhịn được cười lên, nói: "Anh nói thế em lại càng ngưỡng mộ anh hơn đó."

Trần Tịnh Thực: "…"

Hết cách, có một cô bạn gái bao che cũng là một loại phiền não ngọt ngào.

"Môi Môi, em muốn anh chọn chỗ nào?" Hai người yên lặng đi bộ một lúc, Trần Tịnh Thực đột nhiên hỏi.

Lê Lô không ngờ anh đột nhiên lại nhắc lại chủ đề cũ, hơi khó hiểu nhìn anh… Không phải anh ấy đã có quyết định rồi sao, sao còn hỏi mình câu này?

"Lương chỗ bộ trưởng Tống đúng thật là cao, nếu đi bên đó thì ba năm chắc có thể tích đủ tiền trả trước để mua nhà, về sau trả khoản vay cũng sẽ nhẹ nhàng hơn chút, đây là điều ở Yến Đại khó mà so được…" Trần Tịnh Thực nói như có điều suy tư.

Lê Lô bỗng hiểu ra sự băn khoăn của anh, cô đứng lại, nghiêm túc nhìn anh.

"Anh Trần, anh nói vậy là đang cân nhắc suy nghĩ đến em sao?" Cô hỏi.

"Cũng không phải…" Trần Tịnh Thực mỉm cười, "Cho dù là một mình anh, nếu quyết định làm việc ở Yến Thành thì cũng phải nghĩ đến vấn đề ổn định cuộc sống." Chỉ là chung quy vẫn khác nhau. Nếu chỉ có mình anh thì tùy tiện thuê một phòng đơn là ở tạm được. Nhưng nếu anh và Lê Lô ở cùng nhau thì không thể để cô trải qua một cuộc sống như thế với anh.

Đương nhiên Lê Lô hiểu những lời anh không nói ra kia, nhất thời không nói nên lời. Cô không ngờ anh đã bắt đầu suy xét những vấn đề này từ bây giờ rồi.

"Anh Trần à, có lẽ em đã quá thích anh rồi, cho nên không muốn anh đưa ra nguyên tắc đi ngược lại với ý nguyện của bản thân chút nào, cho dù có là vì em đi nữa. Huống hồ ước mơ của anh và em đâu phải chỉ có thể chọn một bỏ một, anh không cần chọn lựa cũng có thể đồng thời có được cả hai bọn em mà. Anh không cần phải lo lắng đến việc không cho em được cuộc sống mà em mong muốn, em có lòng tin ở anh, cũng có niềm tin với bản thân mình, chúng ta cùng nhau cố gắng nha."

Sợ biểu đạt không rõ, Lê Lô nghĩ ngợi rồi lại nói, "Lấy ví dụ, nếu nói điểm cuối mà chúng ta muốn tới là ở kia, vậy thì phần công việc mà bộ trưởng Tống cung cấp tương đương với một tấm vé máy bay, công việc ở Yến Đại tương đương với một tấm vé tàu cao tốc. Nói vậy thì điểm xuất phát của chúng ta đã tốt hơn người khác quá nhiều rồi, nếu vẫn thấy chậm thì nhìn ngắm phong cảnh trên đường nhiều hơn là được… Ngồi máy bay có thể nhìn thấy đám mây cuồn cuộn, ngồi tàu cao tốc tàu hoả thì có thể nhìn thấy hoa nở hoa tàn, đều có những cảm giác thể nghiệm khác nhau mà…" Lê Lô nói xong, cực kỳ nghiêm túc nhìn Trần Tịnh Thực.

Ngay khoảnh khắc cô im lặng nhìn về phía mình, Trần Tịnh Thực đã hối hận vì hỏi ra câu này rồi, có cảm giác như đang ép buộc đạo đức, đặt cô lên lò lửa mà thiêu đốt vậy, đây không phải ý định ban đầu của anh. Nhưng anh không nghĩ tới Lê Lô sẽ cho anh một câu trả lời bất ngờ như này, nghe xong cả người đều chìm đắm trong sự ấm áp, cảm động không thôi… Cô biết nghĩ cho anh như thế, hơn nữa… hình như em ấy đã chắc chắn muốn cùng mình đi đến điểm cuối rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!