Dịch: Hoa Linh
Lê Lô đã có phần hối hận, bởi vì cô phát hiện ra việc hôn này không đơn giản như trong tưởng tượng, xu hướng hiện tại không phải là thứ cô có thể kiểm soát nổi rồi.
Nhưng mà không một ai… bất luận là cô hay Trần Tịnh Thực, muốn dừng lại cả.
Cứ thế tưởng chừng như sắp trời đất mịt mùng, Lê Lô cảm giác mình đã nghẹt thở đến nơi, cuối cùng hai người mới kết thúc nụ hôn này. Trong phút chốc, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của nhau.
Hai người đều hơi mơ màng tựa đang trong mơ. Nếu không phải tiếng tim đập như gõ trống của đối phương gần trong gang tấc, có lẽ họ thật sự sẽ nghĩ đây là một giấc mơ.
"Anh Trần…" Lê Lô như đang lẩm bẩm, khẽ gọi Trần Tịnh Thực.
Trần Tịnh Thực không nói gì, khôi phục lại sau cảm giác như mất trọng lượng, anh đưa tay ra ôm Lê Lô vào lòng.
"Môi Môi, anh thích em."
Lê Lô: "… Em, em cũng thích anh."
Lê Lô tựa đầu vào lồng ngực anh, khẽ nói.
"Không." Trần Tịnh Thực khẽ phủ nhận, "Anh yêu em."
Lê Lô: "…" Cả người khẽ run lên, có cảm giác như hạnh phúc ập tới.
Cứ thế ôm nhau hồi lâu, hai người mới dần bình tĩnh lại, trong không gian yên tĩnh lạ thường, nghe tiếng bước chân thỉnh thoảng truyền tới từ ngoài hành lang thì bỗng có phần lúng túng xấu hổ. Sau vài giây bối rối liền tách nhau ra.
Môi Lê Lô lúc này phủ một lớp bóng sau khi hôn m*t, màu môi hồng vốn có càng thêm tươi bóng. Trần Tịnh Thực nhìn mà cảm giác cả người như có dòng điện chạy qua.
"Môi Môi à…"
Anh lại khẽ gọi cô, Lê Lô dạ một tiếng, nói: "Những lời anh vừa nói, em đều ghi nhớ rồi."
Vừa rồi? Vừa rồi nói gì cơ? Trần Tịnh Thực nhớ đến lời nói thật lòng mình thổ lộ ra trong lúc nhất thời không kìm lòng được, ngại ngùng cười.
"Đó là lời thật lòng của anh." Anh nói, "Vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
"Em biết." Lê Lô nói, "… Em cũng yêu anh."
Lê Lô không biết cảm giác như thế nào mới có thể gọi là yêu, nhưng cô nghĩ mình thích Trần Tịnh Thực không hề ít hơn anh thích mình. Nếu anh nhận định đó là yêu, thế chắc chắn mình cũng vậy. Nghĩ vậy, mắt Lê Lô càng sáng hơn.
Trần Tịnh Thực nghe thấy câu này thì cũng rất vui mừng, tuy anh rất rõ Lê Lô không hề hiểu câu yêu cô của mình đại diện cho điều gì, nhưng anh rất chắc chắn rằng tình cảm cô dành cho mình cũng là thật.
Sau đó hai người lại ở trong phòng với nhau thêm một lúc. Trần Tịnh Thực hỏi ra một vấn đề mà anh quan tâm nhất… Nụ hôn đầu này có được tính là hoàn mỹ không?
Thực ra vẫn cực kỳ trúc trắc, dù sao hai người cũng đều là tay mơ. Nhưng chẳng gì sánh bằng sự tốt đẹp của hai lòng hướng về nhau, cho nên Lê Lô định chấm cho nụ hôn đầu của hai người điểm tuyệt đối.
Trần Tịnh Thực bị cô chọc cười, nói: "Đừng khoan dung với anh quá, như thế sau này anh mới còn có không gian để tiến bộ."
"Không cần tiến bộ nữa đâu." Lê Lô nhìn anh nói, "Đã rất tốt rồi." Hơi ngừng lại, giọng nhỏ xíu, "Em sắp ngất luôn rồi."
Trần Tịnh Thực: "…" Này có được tính là chuyện tốt không?
Vành tai đỏ ửng, Trần Tịnh Thực ho khẽ một tiếng, nói: "Muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, anh về phòng đây."
Lê Lô dạ một tiếng, đứng lên theo, tiễn anh đến cửa.
"Anh Trần ơi, chúc anh ngủ được một giấc thật ngon, ngủ ngon." Lê Lô vịn vào cửa, cười nói.
Trần Tịnh Thực cười đáp em cũng vậy nhé, nhưng mà hai người đều biết, tối nay chẳng ai ngủ nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!