Dịch: Hoa Linh
Sau hơn một tháng bên nhau, hai người thuận lợi vượt qua giai đoạn hoà hợp, ở chung ngày càng thoải mái dễ chịu. Một ngày nọ, Trần Tịnh Thực hỏi cảm giác của Lê Lô trong khoảng thời gian này và nhận được câu trả lời là "rất tốt, cực kỳ tốt". Nghe xong anh cũng không khỏi vui mừng. Anh không có kỳ vọng nào khác với mối quan hệ này, chỉ mong Lê Lô có thể vui vẻ, hưởng thụ trong ấy. Nhưng khiến anh bất ngờ là Lê Lô cũng cực kỳ để đến ý cảm nhận của anh.
Trong mắt mọi người, Lê Lô chính là một cô công chúa nhỏ danh xứng với thực, cho dù tính tình cô tốt đến mức có thể khiến người ta phớt lờ điểm này, nhưng cô có một gia cảnh tốt cũng là sự thật chắc như đinh đóng cột. Song như trước đây Mã Uyên đã nói, Lê Lô là người có mệnh công chúa lại không có bệnh công chúa. Chẳng những không có mà khi không bị thách thức đến giới hạn… dường như cô còn nhìn nhận thế giới này một cách bao dung đơn thuần hơn bất cứ ai.
Trong tình yêu, cô chưa bao giờ ỷ vào thân phận của mình để chờ người kia đến lấy lòng. Trái lại, cô là một người yêu thì sẽ bày tỏ… Cô muốn để người ở bên mình cũng cảm nhận được rằng bản thân được yêu sâu sắc. Cô cũng có chút tính xấu, nhưng sẽ không bao giờ dùng cách chiến tranh lạnh, xử lý lạnh để giải quyết hoặc làm tăng mâu thuẫn. Rất nhiều lúc, nếu gặp phải vấn đề, cô đều sẽ nói thẳng với Trần Tịnh Thực, nói rõ giới hạn của mình.
Nếu Trần Tịnh Thực cũng có suy nghĩ riêng thì cô sẽ cẩn thận lắng nghe, giải quyết vấn đề này dựa trên cơ sở đôi bên tôn trọng ý nguyện của nhau. Có thể nói, nhờ sự bao dung và lý trí từ cả hai, mối quan hệ giữa hai người cực kỳ thư thái thoải mái.
Bạn tốt Dư Tư vẫn luôn ở bên quan sát, cảm thấy có phần khó tin. Nhưng nghĩ kỹ lại thì đây chính là phong cách của Lê Lô. Trước nay cô đều nhìn nhận thế giới này bằng con mắt thiện ý nhất, không tiếc dành mọi thứ mình có cho những người cô yêu thương. Cô là một trong những người hiếm hoi đạt được sự vui vẻ từ việc cho đi mà cô ấy quen biết. Mà thế giới này cũng không phụ lòng cô, dâng tất thảy những thứ cô muốn tới trước mặt cô, chẳng hạn như… Trần Tịnh Thực.
Trần Tịnh Thực cũng có cảm giác như được làm quen lại với Lê Lô. Anh từng tưởng tượng nếu một ngày thật sự hẹn hò với Lê Lô thì sẽ như thế nào. Suy nghĩ khi đó của anh là, bất luận cô muốn gì ở anh, anh đều sẽ nghĩ cách làm được cho cô, cho đến khi cô không còn đòi hỏi gì anh nữa. Anh muốn cưng cô, chiều cô như thế đấy. Nhưng mà Lê Lô chân chính lại không hề như vậy, cô quá khiến người ta yên lòng, anh từng muốn cho cô tất cả, cô cũng cho anh y hệt. Trần Tịnh Thực chưa từng nghĩ có một ngày bản thân sẽ được người khác đối đãi như vậy.
Từ ngày để lộ ra chút cảm xúc tiêu cực trên đường từ nhà chị Nghi về, Lê Lô bắt đầu quan tâm đến tâm trạng của anh nhiều hơn. Nếu hôm nào trông anh không quá hào hứng, cô sẽ hỏi có phải đã xảy ra chuyện không vui không. Trước nay Trần Tịnh Thực đã quen chỉ báo chuyện tốt, không kể chuyện xấu, nhưng chiêu này không có tác dụng với Lê Lô, chỉ khi anh nói với cô rồi, cô mới thật sự yên tâm, sau đó giúp anh nguôi ngoai, giúp anh nghĩ cách giải quyết trong phạm vi năng lực của mình.
Thế là Trần Tịnh Thực cũng từ từ học được cách mở lòng với cô, vì anh dần phát hiện ra, với Lê Lô mà nói, điều đó không phải gánh nặng mà là sự giao lưu tinh thần ở tầng cao hơn.
Đôi khi Trần Tịnh Thực rất muốn hỏi Lê Lô rằng tại sao lại tốt như thế. Nhưng mà anh biết, thứ có thể nhận được chắc chắn sẽ là một ánh mắt nghi hoặc kèm theo một nụ cười mỉm tiêu chuẩn.
"Đây là điều nên làm nha." Cô sẽ nói, "Anh là bạn trai của em mà."
Chuyện may mắn nhất, cũng không dám mộng tưởng nhất đời này, chính là anh trở thành "người của cô". Đến giờ, anh đã chẳng còn gì phải hối tiếc nữa.
Vào lúc kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, cuối cùng hai người cũng có cơ hội cùng nhau làm việc lần nữa… Dung Thành có một Hội thảo nghiên cứu học thuật về bảo tồn đa dạng sinh học mời Trần Tịnh Thực tham gia, mà Cục Môi trường Sinh thái cũng điều nhân viên đi tham dự cùng anh để lấy kinh nghiệm cho dự án của mình.
Trong này vốn không có việc gì của Lê Lô cả, nhưng cấp trên nói rồi, hy vọng có thể ra một bài báo từ hội nghị lần này. Đã phải viết báo thì chắc chắn cần thu thập tài liệu, thế là danh sách đi công tác trong cục lại thêm Lê Lô.
Lê Lô rất vui, về đến phòng làm việc là báo tin này cho Trần Tịnh Thực ngay. Trần Tịnh Thực nghe xong ngớ ra chốc lát, sau đó cười: "Vừa hay lần này phải đi ba ngày, trừ hai ngày hội nghị đi thì vẫn còn một ngày để chúng ta dạo chơi." Hơi ngừng lại, "Có muốn đi trung tâm gấu trúc không?"
"Được ạ." Lê Lô mỉm cười, "Cơ mà quan trọng nhất là có thể ăn đồ ngon, anh Trần à, nhiệm vụ này giao cho anh nha."
Trần Tịnh Thực: "Tuân lệnh, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Ngày xuất phát hôm ấy là thứ sáu.
Trần Tịnh Thực đặc biệt xin học viện điều một chiếc xe công vụ chở anh và Lê Lô ra sân bay. Nếu dư dả thời gian, anh sẵn lòng ngồi tàu điện ngầm cùng Lê Lô thong thả tới sân bay, dù sao thì đây cũng là phương tiện giao thông duy nhất cô không say. Nhưng biết làm sao được khi thời gian quá gấp, vậy nên vừa lên xe Trần Tịnh Thực đã dặn Lê Lô dựa vào vai mình ngủ.
Nhưng mà Lê Lô nào ngủ nổi chứ, đây là lần đầu tiên cô và Trần Tịnh Thực cùng nhau đi công tác đó, trong danh sách "những chuyện các cặp đôi từng cùng nhau làm" lại được thêm một mục, cô thật sự vui vẻ hứng khởi. Trần Tịnh Thực nghe xong không nhịn được cười, cô gái này của anh chính là vậy, rất có cảm giác nghi thức. Trần Tịnh Thực không khỏi lại nghĩ tới kỳ vọng của cô về nụ hôn đầu lúc trước, má nóng lên, anh khẽ quay đầu đi.
"Anh Trần ơi, Dung Thành có gần quê anh không ạ?" Lê Lô đang dựa vào anh tra tìm các món ngon của Dung Thành, nghĩ tới gì đó, cô ngẩng đầu hỏi.
"Khoảng cách đường thẳng không tính là xa, nhưng bên ấy địa hình quanh co phức tạp, muốn đi cũng không quá dễ." Trần Tịnh Thực đáp.
"Ở trong núi mà." Lê Lô nghĩ ngợi, nói, "Đợi sau này có thời gian thì anh đưa em đi chơi nhé?"
"Muốn đi à?" Trần Tịnh Thực hơi cúi đầu hỏi cô.
"Muốn ạ." Lê Lô ngẩng đầu, đối mắt với anh, "Muốn đi thăm nơi bạn Trần tiểu Thụ lớn lên."
Trần Tịnh Thực khẽ cười, sau khi cô nhìn đi chỗ khác, đáy mắt anh vụt qua một tia hoang mang. Anh biết, trong lòng rất nhiều người, quê hương là chốn đến, là gốc rễ, là sự quyến luyến chôn giấu nơi sâu thẳm nhất trong lòng người đó. Nhưng mà đối với anh, ấy lại là nơi bắt đầu tất cả mọi đau khổ và tủi nhục. Trần Tịnh Thực không muốn như vậy, dù sao đó cũng là nơi bố mẹ anh sinh ra và lớn lên, họ rất có tình cảm với nơi ấy. Nhưng hết cách, sự thật là thế.
Lúc tới sân bay thì đã gần đến giờ checkin. Hai nhóm người nhanh chóng hội hợp, làm thủ tục và di chuyển đến cổng lên máy bay.
Đến khi cuối cùng cũng lên được máy bay rồi, Lê Lô hiếm khi cảm thấy hơi buồn ngủ. Cô cố chống đỡ được lát, đợi cất cánh ổn định rồi liền tựa vào vai Trần Tịnh Thực ngủ thiếp đi. Hai người không chút giấu giếm nên vị lãnh đạo của Cục Môi trường Sinh thái đi cùng đương nhiên cũng nhìn ra manh mối, sau khi xác nhận hai người hiện tại là một đôi rồi, bà ấy nhỏ giọng cảm thán một câu: "Người trẻ tuổi các cậu nhanh thật đấy, còn đang định giới thiệu cháu gái tôi cho cậu cơ."
Trần Tịnh Thực: "…"
Trần Tịnh Thực chợt cười, sau khi cảm ơn ý tốt của vị lãnh đạo kia thì lặng lẽ bổ sung thêm một câu ở trong lòng: Đây không được tính là nhanh đâu, vì một khắc này, đến anh cũng không biết mình đã chờ đợi bao lâu rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!