Dịch: Hoa Linh
Lúc cơn đau nhói truyền tới, Trần Tịnh Thực đã ý thức được có thể mình bị thương rồi. Nhưng phản ứng đầu tiên của anh là giữ thăng bằng và đỡ lấy chiếc xe điện đằng sau. Nhờ trọng tâm vững mạnh luyện tập quanh năm mà thành, Trần Tịnh Thực khống chế không để mình ngã, đồng thời cố sức duỗi tay kéo lại được chiếc xe điện sắp đổ xuống.
Người lái xe điện là một nhân viên trẻ của công viên, bị phen này dọa cho chết khiếp, gương mặt thoắt xanh thoắt trắng.
"Người anh em này, làm gì đấy!" Anh ta tưởng là đứa trẻ nghịch ngợm đang cãi nhau với người nhà, tính tình nhất thời không được tốt lắm, nhưng thấy cánh tay Trần Tịnh Thực bị quệt rách một đường như thế thì chỉ đành nuốt những lời khó nghe xuống. Trừng mắt với anh và cậu bé nghịch ngợm, hơi cạn lời trước tình huống trước mắt.
"Xin lỗi."
Trần Tịnh Thực xin lỗi anh ta, lại ổn định cảm xúc của cậu bé phòng cậu ta lại lén tấn công lần nữa. Có lẽ biết mình đã gây ra hoạ, cậu bé kia không làm bậy nữa, thấy Trần Tịnh Thực đưa tay ra như muốn tóm lấy mình thì lập tức xoay người chạy đến bên cạnh ông bà.
Trần Tịnh Thực cũng hơi cạn lời, đang định nói gì đó thì Lê Lô bước tới bên cạnh, kiểm tra vết thương của anh.
"Anh Trần, anh không sao chứ?"
Lê Lô cũng bị doạ sợ, gương mặt vốn trắng trẻo lúc này đã chẳng còn chút khí sắc nào. Cô cầm lấy cánh tay Trần Tịnh Thực, muốn xem qua vết thương của anh, liếc mắt thấy hàng mày anh khẽ cau lại liền vội vàng buông ra.
"Anh Trần, có phải làm anh đau rồi không?" Cô lo lắng hỏi.
"Không sao." Trần Tịnh Thực an ủi cô, "Chỉ là vết thương nhỏ, sát trùng băng bó lại chút là được."
Thấy mặt cô vẫn ngập tràn lo âu, hiểu ra cô đang sợ điều gì, anh vội vàng nói thêm, "Không phải cánh tay bị thương kia, em xem."
Anh hơi nhấc cánh tay lên, Lê Lô xác nhận một hồi, nhận ra đúng là không phải cánh tay lúc trước bị thương thì thoáng yên tâm. Nhưng mà vết thương ấy vẫn còn đang rỉ máu, trông vô cùng doạ người, Lê Lô nói: "Thế lát nữa mình đi bệnh viện xử lý qua nhé ạ, nếu nhớ không nhầm thì bệnh viện số ba ở gần đây."
"Được."
Trần Tịnh Thực nói xong liền ngước mắt nhìn về phía một nhà cậu bé kia. Ông bà của cậu bé nghịch ngợm đang ở đó trách mắng cháu trai mình, thấy Trần Tịnh Thực và Lê Lô nhìn qua thì lại lập tức bày ra vẻ bao che, có bất lợi cũng không thể thua khí thế. Lê Lô nhìn mà tức, cô tiến lên trước vài bước, nói: "Chuyện này tính thế nào đây ạ?"
"Tính thế nào cái gì?" Bà cụ kéo cháu trai ra sau lưng, nói, "Trẻ con thì có bao nhiêu sức chứ, đâm có một cái như thế thì mạnh được đến đâu, còn không phải là do cô cậu tự không cẩn thận à."
Lời này vừa nói ra, không chỉ Lê Lô mà đến đám đông vây quanh cũng đều đã bị chọc tức đến bật cười. Đúng là vô lại, nực cười.
"Giờ cậu bé chẳng có mấy sức lực nên chỉ có thể quệt một vết thương trên cánh tay cháu. Đợi sau này nó lớn rồi, có sức có năng lực rồi mà vẫn còn tính khí này thì chuyện làm ra chỉ có thể tồi tệ hơn hôm nay gấp trăm ngàn lần."
Trần Tịnh Thực kịp thời chống lưng cho Lê Lô, lời nói ra hiếm khi không nể nang gì. Bà cụ nghe vậy liền sửng cồ lên: "Cậu nói cái gì đấy hả, đứa bé còn nhỏ như thế mà cậu cũng dám nguyền rủa, lòng dạ cậu thâm độc thế!"
"Tục ngữ nói "lấy nhỏ suy lớn"." Lê Lô nhẹ nhàng buông ra câu này.
Bà cụ dĩ nhiên không nhịn, vẫn muốn xông lên già mồm, song lại bị ông cụ vẫn luôn im lặng ngăn lại.
"Được rồi, còn chê chưa đủ mất mặt à!" Trông dáng vẻ ông cụ này cũng không phải người nỡ phê bình cậu bé, nếu không sẽ chẳng im lặng mãi mà không dạy dỗ gì, nhưng hiển nhiên ông ta nhìn rõ cục diện hơn bà nhà mình, biết còn tiếp tục dây dưa nữa sẽ chỉ mất mặt nhà mình thôi.
"Chàng trai, cậu xem chuyện vừa rồi cũng không phải chúng tôi cố ý, trẻ con nghịch ngợm không hiểu chuyện, chúng ta cũng đừng so đo tính toán với nó nữa." Vừa nói vừa lấy ba tờ một trăm tệ ra khỏi túi, "Cậu xem chút tiền này có đủ không, cậu cầm lấy đi xử lý vết thương đi, coi như chúng tôi nhận lỗi."
Đưa có tí tiền mà đã muốn cho qua chuyện, Lê Lô vốn không muốn đồng ý. Nhưng chưa đợi cô lên tiếng phản đối, Trần Tịnh Thực đã nhanh hơn cô một bước nhận lấy tiền.
"Hy vọng sau này ông bà có thể dạy dỗ trẻ nhà mình nhiều hơn, đặc biệt là ở nơi công cộng, nhất định phải tuân thủ trật tự."
"Được được, hiểu rồi hiểu rồi." Ông cụ cười đon đả hai tiếng, quay lại kéo tay bà cụ muốn rời đi. Bà cụ kia còn không vừa ý, cảm thấy đưa ba trăm nhiều rồi, định ý kiến vài câu, song lời còn chưa thốt ra khỏi miệng đã bị ông cụ cứng rắn kéo đi. Bà cụ hết cách chỉ đành một bước gộp ba quay đầu chỉ trỏ mà rời đi.
Một trận tranh chấp kết thúc tại đây, khách xem dần tản ra nhưng lửa giận của Lê Lô vẫn chưa tan.
"Anh Trần, sao anh lại dễ dàng nhận tiền của ông ấy như vậy?"
"Không thì phải làm sao." Trần Tịnh Thực cười nhìn cô, "Tiếp tục tranh luận với họ à?"
"Một nhà này chính là vô lại, tranh luận cũng chẳng ra được kết quả!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!