Dịch: Hoa Linh
Sau một hồi nghiên cứu, cuối cùng Lê Lô quyết định trạm hẹn hò đầu tiên với Trần Tịnh Thực là đi công viên sinh thái. Là bạn tốt của cô, lúc nghe được quyết định này phản ứng đầu tiên của Dư Tư chính là dấu chấm hỏi đầy đầu, cô ấy hơi không hiểu bé Lô Lô cưng nhà mình đang nghĩ gì.
Thật ra Lê Lô cũng đắn đo, ở lì trong ký túc cả ngày thứ bảy mà mãi vẫn chưa quyết được rốt cuộc nên đi đâu chơi với Trần Tịnh Thực. Cho đến khi lướt siêu thoại weibo vô tình thấy tin con gấu trúc Tiểu Y mà mình vẫn luôn theo dõi đã trở về, còn mang theo một cặp sinh đôi hai tuổi nó mới đẻ về cùng. Mắt Lê Lô bỗng chốc sáng bừng, quyết định cùng Trần Tịnh Thực đi thăm gấu trúc.
Tiểu Y là con gấu trúc "ngôi sao" của khu gấu trúc công viên sinh thái Yến Thành, hơn hai năm trước được đưa về Tứ Xuyên để nhân giống, bốn tháng sau thuận lợi sinh ra một cặp gấu trúc cái, lấy tên là Y Vân và Y Tuyết. Lê Lô thường vào siêu thoại của cặp chị em hoa này để theo dõi tình hình gần đây của chúng, một năm trước lúc theo mẹ về quê còn đặc biệt ghé qua trung tâm gấu trúc thăm, giờ chúng đã đến cửa nhà rồi sao cô có thể không đi thăm cho được.
Tối hôm đó Lê Lô nói quyết định của mình với Trần Tịnh Thực, hỏi anh có được không. Trần Tịnh Thực nào sẽ nói không, anh cười, trả lời Lê Lô bằng một icon… Gấu trúc ra dấu ok. jpg phải lên mạng lao tâm khổ tứ để tìm. Lê Lô nhìn thấy thì cười ngặt nghẽo, chuyện này cứ thế chốt xong.
Đêm hôm ấy Lê Lô ngủ ngon lành, hôm sau dậy từ sớm, ăn sáng ở nhà ăn xong liền nhanh chóng qua cổng bắc trường Sư Đại. Lúc đến nơi Trần Tịnh Thực đã ở đó, Lê Lô nhìn từ xa cảm thấy bạn trai mình cực kỳ nổi bật giữa đám đông. Rõ ràng mặc một bộ quần áo bình thường đến không thể bình thường hơn… Áo trắng cộc tay phối quần dài màu xám nhạt, nhưng tại sao vẫn khiến người ta khó có thể phớt lờ như thế chứ, là vì khí chất hay là vì ngoại hình, hoặc cũng có thể là do cả hai nhỉ.
Lê Lô cười tươi, bất giác nhanh chân hơn… ba bước thành hai đi đến trước mặt anh.
Trần Tịnh Thực đang tra thời tiết hôm nay, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lê Lô đội một chiếc mũ nhỏ màu vàng đang đi về phía mình, nhìn dáng vẻ cẩn thận lúc qua đường của cô gái, anh không khỏi nở nụ cười. Anh vốn định qua bên đó đợi cô song lại bị Lê Lô từ chối… bởi nếu muốn đi công viên thì xuất phát từ bên anh đến ga tàu điện ngầm sẽ thuận đường, không cần phải qua đường nữa.
Thế nên chỉ đành ở bên này đợi cô, lúc cô gái vượt qua hết xe cộ sắp đến trước mặt mình rồi, anh liền sải bước tiến lên đón cô.
"Có nóng không?" Anh hỏi Lê Lô.
"Bình thường ạ." Lê Lô nâng vành mũ, "Em xem dự báo thời tiết thấy hôm nay hình như còn có mưa nữa, chắc sẽ khá mát mẻ."
Trần Tịnh Thực ừ một tiếng, nắm lấy tay cô, bảo vệ cô đi xuyên qua đám đông đứng đợi xe buýt bên đường, rồi hai người sánh vai bước đi đến ga tàu điện ngầm.
"Lúc ăn sáng em có gửi tin vào trong nhóm nói là sắp đi khu gấu trúc thăm cặp chị em hoa, mọi người đều cực kỳ ngưỡng mộ em, bảo em chụp nhiều ảnh chút gửi vào siêu thoại." Lê Lô tham gia một nhóm weibo, bên trong đều là các fan theo dõi nhà Tiểu Y, rất nhiều người ở nơi khác muốn biết tình hình gần đây của chị em hoa chỉ có thể nhờ những fan bản địa này.
"Chúng có được ra ngoài không?" Trần Tịnh Thực hỏi.
"Có ạ, nghe nói về hai tuần rồi, đã bắt đầu chơi ở bên ngoài."
"Được, thế chúng ta đi sớm chút, tranh thủ vắng người em có thể chụp nhiều ảnh hơn."
"Dạ." Lê Lô cực kỳ vui vẻ, nắm tay Trần Tịnh Thực, hơi dựa vào anh, "Bạn tiểu Thụ ơi, anh ăn sáng chưa đó?"
Mặc dù hôm ấy đã gọi "anh tiểu Thụ", nhưng bình thường ở với nhau nếu không định trêu anh thì cách Lê Lô gọi anh vẫn khá bình thường. Anh Trần, anh tiểu Trần, anh tiểu Thụ, thậm chí là bạn tiểu Thụ, đủ loại, cái nào thuận miệng thì gọi cái đấy. Trần Tịnh Thực đại khái đã có thể đoán được tâm trạng của cô lúc bấy giờ từ cách gọi, thế nên liền cười nhẹ, nói: "Ăn rồi, hôm nào đi nhà ăn trường em ăn thử "hai bao sữa" nhé."
Lê Lô bị anh chọc cười: "Sao anh chẳng có chút đòi hỏi nào vậy, có gì ngon đâu." Hơi ngừng lại, "Em mời anh ăn tào phớ và bánh nướng tương vừng nổi tiếng nhất, hôm nào anh đến thì nói trước với em một tiếng, hôm sau sáu giờ sáng em sẽ bò khỏi giường đi xếp hàng."
Trần Tịnh Thực: "… Thế thôi, không dậy được thì phải làm sao?"
"Em đặt báo thức." Lê Lô ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh. Trần Tịnh Thực nắm chặt lấy tay cô, khoé miệng cũng nhếch lên một nụ cười.
Cuối tuần nên người trên tàu điện ngầm vắng hơn mọi khi. Hai người ung dung ngồi đến ga chỗ công viên sinh thái Yến Thành, ra khỏi ga liếc nhìn một cái, bên ngoài quả nhiên lại mưa. May mà không to lắm, hai người không che ô mà đi thẳng đến chỗ bán vé. Vì đến sớm nên xếp hàng chưa bao lâu đã mua được vé, trên vé vừa hay in hình cặp chị em Vân Tuyết mới trở về, nhìn dáng vẻ chúng ngồi trên đất gặm trúc dễ thương này, Lê Lô không nhịn được lấy điện thoại ra chụp rồi gửi vào nhóm luôn.
Khu gấu trúc chín rưỡi mới được vào mà giờ mới chín giờ mười phút, hai người dạo loanh quanh bên ngoài chứ cũng không đi xa. Có Trần Tịnh Thực – nghiên cứu viên sau tiến sĩ về sinh thái học và động vật học này ở đây, bất kỳ một bông hoa mờ nhạt bên đường cũng có thể biến thành chủ đề trò chuyện, Lê Lô nhớ tới trước kia lúc khảo sát ở lâm trường anh từng phổ cập cho mình về chồn hương, cô cười, nói với anh: "Hôm ấy về em gửi ảnh hương hổ vào nhóm gia đình, đặc biệt tag bố em, nói cho ông ấy biết đây là hương hổ chứ không phải chồn hương, anh đoán xem ông ấy trả lời em thế nào?"
Trần Tịnh Thực không đoán được, cười hỏi: "Chú nói gì vậy?"
Éc, với tuổi của bố già nhà cô thì chắc anh không gọi ông là chú được đâu. Có điều Lê Lô cũng không vội sửa lại cách xưng hô của anh mà tiếp tục chủ đề lúc trước: "Ông ấy nói cảm ơn con gái, bố học được rồi. Sau đó lại hỏi em sự khác biệt giữa hương hổ và chồn hương, em bèn nói những lời khi đó anh giảng cho em với ông ấy."
Song đây không phải trọng điểm, trọng điểm là sau đó bố lại hỏi một câu rằng sao cô lại phát hiện ra đây là hương hổ chứ không phải chồn hương.
Trần Tịnh Thực khựng lại, ngước mắt nhìn Lê Lô: "… Vậy em trả lời thế nào?"
"Em bảo lúc đi khảo sát thực địa một nghiên cứu sinh sau tiến sĩ về động vật học của trường Yến Đại đã nói với em."
Giọng Lê Lô trong trẻo thánh thót đáp, "Anh Trần ơi, em có thể chậm rãi từng bước giới thiệu anh với người nhà của em không? Đợi đến sau cùng lúc tiết lộ anh là bạn trai của em là anh có thể trực tiếp đến nhà em, chính thức ra mắt với bố mẹ em rồi."
Trần Tịnh Thực: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!