Dịch: Hoa Linh
Giờ phút này Lê Lô có cảm giác như sụp đổ. Cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ phải đối mặt với loại tình huống này.
Cô biết chuyện tối nay Trần Tịnh Thực đi xem mắt vào một tiếng trước, lúc ấy cô dẫn theo Dư Tư đến quán đồ tê cay trộn ngoài trường ăn cơm cùng Dương Hội và Triệu Thanh. Ba cô gái lâu rồi không tụ tập, lại thêm một người chị em Dư Tư mới vừa gặp mà như đã quen từ lâu, mấy người đều rất vui vẻ. Kết quả lúc gọi món xong chờ đồ lên, Lưu Mạnh Tích đột nhiên tới.
Anh ta cũng đến để ăn cơm, Dương Hội và Triệu Thanh mời anh ta ngồi xuống ăn cùng song lại bị Lưu Mạnh Tích định mua mang về từ chối, mặt sầu khổ nói là mình đang vội, còn phải về chỉnh lý tài liệu dự án nữa. Dương Hội biết anh ta và Trần Tịnh Thực cùng đi họp, thấy anh ta về bèn hỏi Trần Tịnh Thực đâu. Kết quả Lưu Mạnh Tích lại cười thần bí nói tối nay anh Trần có diễm phúc, đi xem mắt với một chị gái xinh đẹp rồi.
Tuy từng cùng tham gia dự án điều tra khảo sát của lâm trường Yến Bắc, nhưng vì không ở cùng ký túc với Trần Tịnh Thực, lúc đi nghiên cứu thực địa lại không cùng một nhóm nên Lưu Mạnh Tích không rõ chuyện giữa anh và Lê Lô cho lắm, chỉ biết có một đàn em quan hệ không tệ. Cho nên anh ta không chút cố kỵ mà kể ra trước mặt Lê Lô.
Bốn cô gái nghe xong lập tức kinh hãi, Dương Hội phản ứng đầu tiên, trách cứ Lưu Mạnh Tích bảo anh ta đừng nói bậy. Lưu Mạnh Tích nghe vậy thì kêu oan: "Sao lại là em nói bậy chứ, cô Ung đích thân dặn dò em, bảo em đặt nhà hàng cho anh Trần. Hỏi cô ấy để làm gì thì cô ấy bảo là xem mắt mà."
Lời Lưu Mạnh Tích nói là thật, nhà hàng mà Trần Tịnh Thực và Liêu Hy đi đúng là do anh ta đặt sau khi được Ung Nghi dặn. Lúc ấy anh ta còn cực kỳ hoài nghi, nhưng anh Trần cả năm mới xem mắt một lần tất nhiên anh ta phải giúp hết mình, những thứ khác căn bản chẳng có gì to tát cả, thậm chí vì bận mà anh ta còn không có thời gian hóng hớt vài câu với Trần Tịnh Thực.
Dương Hội và Triệu Thanh nghe Lưu Mạnh Tích nói xong đều trầm mặc. Theo họ nếu đã dính đến cô Ung thì chuyện này tám phần là thật rồi. Lê Lô và Dư Tư thông qua phản ứng của hai người đại khái cũng đã hiểu ra, sau một hồi kinh ngạc khó tin, Lê Lô đứng lên hỏi Lưu Mạnh Tích địa chỉ nhà hàng, quyết định đi tìm Trần Tịnh Thực. Lê Lô thật sự không dám tin Trần Tịnh Thực sẽ làm ra chuyện như vậy. Chân trước vừa tỏ tình với cô xong, chân sau đã đi xem mắt với cô gái khác, chuyện này đến con trai bình thường cũng chẳng làm nổi càng huống hồ là Trần Tịnh Thực? Cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, dù sao đi nữa cũng cứ gặp anh đã rồi nói sau.
Lưu Mạnh Tích cũng đã mơ hồ nhận ra không đúng, nhưng dưới áp lực từ hai đàn chị, anh ta vẫn nói cho Lê Lô biết địa chỉ nhà hàng. Hai người chị và Dư Tư đều đề nghị muốn đi cùng Lê Lô và đều bị cô từ chối. Đây dù sao cũng là chuyện giữa cô và Trần Tịnh Thực, nếu như… là thật, vậy trước mặt đàn em có lẽ anh sẽ khó xử. Lê Lô hận thì hận anh, song cũng không định để anh mất hết mặt mũi.
Cứ thế bắt xe đến được nhà hàng với tốc độ nhanh nhất, quả nhiên nhìn thấy một màn khiến cô khó có thể chấp nhận. Lê Lô không biết phải xử sự ra sao, cô cắn mạnh môi dưới, lập tức xoay người rời đi.
"Tiểu Lê!"
Bên kia Trần Tịnh Thực vẫn luôn chú ý đến động thái của cô, thấy cô định đi thì đương nhiên là đuổi theo ngay. Tốc độ của Lê Lô chậm hơn một chút, rất nhanh đã bị anh nắm được cổ tay.
"Anh Trần, phiền anh buông em ra."
Lê Lô rất tức giận, cực kỳ tức giận. Song trong lời nói vẫn mang theo sự kiềm chế.
Trần Tịnh Thực vừa nhìn đã biết là cô hiểu nhầm rồi, sao có thể để cô đi được chứ.
"Không phải như em nghĩ đâu tiểu Lê." Anh thấp giọng nói bên tai cô, "Anh có thể giải thích, chuyện tối nay là một hiểu nhầm."
Này còn có hiểu nhầm gì được? Lẽ nào sẽ có người kề dao lên cổ anh ép anh đi xem mắt?
Lê Lô tỏ rõ không tin, Trần Tịnh Thực hết cách chỉ đành mở tin nhắn của Ung Nghi gửi ra cho cô xem.
Lê Lô đọc xong, vẻ mặt thoáng chốc đờ ra.
"Là thật sao?"
"Để anh gọi cho cô Ung bảo cô ấy đích thân nói với em."
Trần Tịnh Thực vừa nói vừa định gọi cho Ung Nghi song bị Lê Lô ngăn lại.
"Đừng!" Cô thảng thốt kêu một tiếng, vẻ mặt hơi hoảng loạn, "Anh đừng gọi." Cô ngơ ngác nhìn Trần Tịnh Thực, nhất thời lúng túng, "Nhưng cô Ung giấu anh chuyện này mà lại nói với Lưu Mạnh Tích ư?"
Cô ấp úng kể lại quá trình biết được chuyện này cho Trần Tịnh Thực nghe.
"Anh cũng vừa mới biết thôi." Trần Tịnh Thực hơi đau đầu, "Chắc là để cậu ấy đặt nhà hàng hộ nên mới nói với cậu ấy. Nhưng anh đoán chắc cô Ung cũng không nói nhiều nên Mạnh Tích không hề biết ẩn tình bên trong." Thế nên mới có hiểu nhầm tồi tệ này.
Chắc là vậy. Nghĩ thông chuyện này rồi Lê Lô chợt bối rối… Vừa nãy cô đến hỏi cũng không thèm hỏi Trần Tịnh Thực đã bắt đầu gây sự. Nhưng trong lòng khó chịu buồn bã chứ, anh là người cô thích nhất đấy, nếu chân đạp hai thuyền thật chắc cô sẽ đau lòng muốn chết. Chưa từng, Lê Lô chưa từng sợ hãi chuyện gì như vậy, đến mức sau khi làm sáng tỏ rồi thứ dâng lên không phải là sự vui mừng mà là cảm giác "nghĩ đến lại sợ" ào ạt không thôi.
"Anh Trần…" Lê Lô khẽ gọi Trần Tịnh Thực, giọng nói hơi khàn. Cô muốn khóc, sắp không kiềm chế nổi nữa rồi.
Trần Tịnh Thực cũng rất hiểu tâm trạng của cô lúc này, bởi vậy anh không trách móc gì cả, chỉ khẽ xoa đầu cô sau đó ôm cô vào lòng.
"Tiểu Lê, anh chỉ thích mình em thôi. Cho dù em không chấp nhận anh thì anh cũng sẽ không tìm người khác." Cảm xúc ẩn chứa trong câu nói này cuối cùng cũng phá vỡ lớp lá chắn cuối cùng nơi vành mắt Lê Lô, cô chớp mắt, khoé mắt ướt át.
"Em sợ muốn chết luôn rồi." Lê Lô vùi đầu vào lòng anh, khẽ run rẩy nói, "Chưa bao giờ sợ hãi đến thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!