Dịch: Hoa Linh
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Trần Tịnh Thực, trái tim Lê Lô nhảy vọt lên, hai chân cũng không nghe lời định bước về phía anh. May mà lý trí vẫn còn, Lê Lô mím môi thu chân lại. Đợi anh đến gần cách khoảng một mét rồi mới lên tiếng chào anh.
"Anh Trần."
Giọng Lê Lô vẫn ổn, nghe không khác gì ngày thường. Chỉ có bản thân cô biết trái tim trong lồng ngực giờ đây đang tăng tốc dồn dập. Lê Lô không khỏi phiền muộn, song rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Vẻ mặt Trần Tịnh Thực lúc này cũng vô cùng bình tĩnh, anh khẽ gật đầu với Lê Lô trước sau đó nhìn về phía Tiêu Tông bên cạnh.
Tiêu Tông nhìn thấy Trần Tịnh Thực thì có phần kinh ngạc, anh ta chỉ vào anh rồi hỏi Lê Lô: "Người này là…?"
Lê Lô không muốn dây dưa với Tiêu Tông thêm nữa, nhưng không đáp câu nào lại hơi bất lịch sự, bèn nói:
"Bạn tôi, bên Yến Đại." Lại hướng về phía Trần Tịnh Thực, "Bạn học của em, Tiêu Tông."
Câu trả lời này đã để lại không gian lớn cho người khác tưởng tượng. Tiêu Tông không khỏi nhấc cằm lên quan sát Trần Tịnh Thực.
Ánh mắt của Trần Tịnh Thực không dừng lại trên người anh ta quá lâu, chỉ gật đầu với anh ta một cái sau khi nghe Lê Lô giới thiệu rồi quay sang tiếp tục nhìn cô.
"Không làm lỡ việc của em chứ?" Anh hỏi Lê Lô.
"Không ạ." Lê Lô nhẹ giọng trả lời, đáp xong lại liếc nhìn Tiêu Tông vẫn đang đứng bên cạnh, suy tư giây lát, cô kéo Trần Tịnh Thực qua một bên dưới ánh nhìn đăm đăm thoáng lộ vẻ sửng sốt của anh ta.
"Anh Trần, anh vừa nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với em…" Hơi ngừng lại, "Là chuyện gì vậy ạ?" Mà phải chạy một mạch qua đây không ngừng nghỉ như thế?
Trần Tịnh Thực không trả lời ngay. Anh bắt đầu không chắc chắn rằng nói những lời ấy ở đây liệu có thích hợp hay không… Tiểu Lê đưa theo một chàng trai tới là có ý gì vậy?
Có lẽ không phải cô đưa tới, cũng có thể hai người chỉ tình cờ gặp. Nhưng vừa rồi lúc ở bên kia đường quan sát hai người, anh cảm thấy khung cảnh hai người đứng với nhau vô cùng hoà hợp. Mà Lê Lô khi nãy còn cười với cậu ta nữa. Trần Tịnh Thực biết Lê Lô và cậu ta chắc chắn không có gì. Nhưng khung cảnh ấy tác động mạnh mẽ đến thị giác của anh, quanh quẩn trong đầu nhất thời không gạt đi nổi.
"Anh Trần?"
Sự im lặng kéo dài của anh khiến Lê Lô ngạc nhiên, không khỏi khẽ gọi anh một tiếng coi như nhắc nhở.
Trần Tịnh Thực bỗng hoàn hồn, mỉm cười nhìn cô, nói: "Thực ra cũng không có gì, anh chỉ muốn hỏi xem là em có muốn đến Ngày Hội Quan sát tự nhiên vào thứ bảy này không…" Trong lúc gấp gáp, anh nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ.
Lê Lô không thể tin nổi… Khi nãy giọng nói trong điện thoại bức thiết như thế, kết quả lại là vì chuyện này ư? Lê Lô không nói gì nữa, ánh mắt thoáng mang theo vẻ dò xét nhìn anh.
Trần Tịnh Thực cảm thấy rất xấu hổ, chưa bao giờ lúng túng đến thế. Anh đã đến tận đây rồi còn do dự gì nữa chứ? Chỉ vì, chỉ vì một chàng trai tạm thời chưa thể định nghĩa thân phận ư? Liếc nhìn Tiêu Tông gãi đầu muốn đi lại có vài phần do dự ở bên kia, lòng Trần Tịnh Thực đột nhiên thông thoáng phảng phất chẳng còn để ý điều gì nữa. Dũng khí chống đỡ anh suốt một đường lại lần nữa quay trở lại trong cơ thể.
"Tiểu Lê…" Anh khẽ gọi cô, hai mắt sáng ngời nhìn vào đôi mắt to tròn ẩn chứa sự mong đợi của Lê Lô, chuẩn bị nói những suy nghĩ trong lòng cho cô hay. Nhưng vừa định lên tiếng thì lại bị một hồi chuông cắt ngang… Điện thoại của anh bỗng đổ chuông.
Trần Tịnh Thực thoáng ngẩn ra, cúi đầu nhìn điện thoại nắm chặt trong tay, thấy rõ người gọi đến là Dương Hội, anh nói với Lê Lô: "Xin lỗi tiểu Lê, anh nghe điện thoại trước đã."
Lê Lô vốn đã thấp thỏm đến sắp ngất, tự nhiên hụt một cái khó tránh khỏi mất mát, nhưng cũng không thể bảo người ta đừng nghe điện thoại nha. Cô chớp mắt nói: "Vâng."
Trần Tịnh Thực lập tức ấn nút nghe. Dương Hội ở đầu bên kia tựa hồ đoán được anh chạy ra ngoài gặp ai nên giọng điệu tràn ngập sự áy náy. Nhưng cuộc điện thoại này không thể không gọi, bởi vì…
"Anh Trần, chìa khoá phòng họp có phải đang ở chỗ anh không ạ? Lát nữa bọn tiểu Trương nhóm đại học qua đây cần dùng cho nên…"
Trần Tịnh Thực lấy chìa khoá ra nhìn phát hiện đang ở chỗ mình thật, buổi sáng mượn ở văn phòng của học viện để họp, vốn định chiều đi trả kết quả xảy ra chuyện của tiểu Lê nên anh cũng quên luôn.
"Đang ở chỗ anh, bọn tiểu Trương mấy giờ cần dùng?"
"Chắc khoảng hai mươi phút nữa đến ạ, nếu anh không tiện thì em bảo tiểu Trương qua chỗ anh lấy nhé?" Hơi ngừng lại, "Hay là em qua?"
Trần Tịnh Thực: "…" Trần Tịnh Thực biết Dương Hội đoán được anh ra ngoài làm gì rồi.
"Không cần đâu." Anh suy nghĩ giây lát, ngẩng đầu nhìn Lê Lô, nói: "Lát anh về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!