Chương 13: (Vô Đề)

Dịch: Hoa Linh

Lúc này Lê Lô vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích khi gặp được động vật quý hiếm, lát sau cô mới nhận ra sự im lặng trầm mặc của Trần Tịnh Thực.

"Anh Trần…?"

Lê Lô liếc nhìn, phát hiện Trần Tịnh Thực đang ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, cũng phát hiện ra khoảng cách gần trong gang tấc giữa hai người.

Lê Lô hơi nghi hoặc, dường như không hiểu tình huống trước mắt. Song rất nhanh cô đã tỉnh táo lại, do dự vài giây sau đó khẽ ngước mắt lên đối diện với ánh nhìn chăm chú của Trần Tịnh Thực, ánh mắt sáng ngời như có chút mong đợi với anh.

Phản ứng của Lê Lô đã triệt để làm Trần Tịnh Thực bừng tỉnh, khiến anh hiểu ra bản thân đã mắc phải một sai lầm… Anh không rời mắt đi, kéo giãn khoảng cách giữa hai người ngay dẫn đến việc ra ám thị sai lầm cho Lê Lô. Nếu đã vậy, tiếp theo phải làm sao đây?

Trần Tịnh Thực bỗng quay đầu đi, khẽ ho: "Tiểu Lê…"

Anh cân nhắc trong lòng xem phải giải thích sự ngây ngốc ban nãy thế nào, nhưng Lê Lô đã hành động trước anh một bước mà đứng lên.

"Anh Trần, không còn sớm nữa, em về trước đây."

Lê Lô nói xong liền xoay người rời đi, bước chân vẫn nhẹ nhàng ung dung. Trần Tịnh Thực ngoảnh đầu nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, có một sự kinh ngạc ngoài dự liệu, càng nhiều hơn là sự chán nản khó mà dằn xuống.

Ban nãy hình như anh biểu hiện hơi tệ rồi…

Ở ký túc xá nữ bên này, từ khi Lê Lô ra ngoài Dương Hội cứ ngủ chập chờn. Mãi mới buồn ngủ tí, hai mí mắt dần nặng trĩu thì tiếng mở cửa từ bên ngoài truyền tới. Cô ấy lập tức tỉnh táo, mượn ánh sáng ngoài cửa sổ nhìn, thấy người vào là Lê Lô thì thở phào một hơi.

"Nửa đêm nửa hôm đi đâu vậy?" Cô ấy nhỏ giọng hỏi Lê Lô.

Lê Lô không ngờ Dương Hội vẫn còn thức, nghe thấy tiếng thì giật mình.

"Ra ngoài đi vệ sinh tiện ngắm sao một lúc, thấy anh Trần ở phòng trực nên lại ngồi nói chuyện với anh ấy một lát ạ."

Hả? Ngồi với anh Trần ư? Chuyện này Dương Hội không ngờ tới.

"Sao anh ấy vẫn chưa đi nghỉ vậy? Chẳng phải chiều tối lúc chơi bóng bị thương cánh tay sao?"

"Nói là hơi khó chịu, giờ chắc về phòng nghỉ ngơi rồi, không sao đâu ạ." Lê Lô nhỏ giọng nói.

Dương Hội yên tâm, ồ một tiếng rồi nằm xuống, lại dặn dò cô: "Muộn rồi, mau ngủ đi."

Lê Lô vâng một tiếng, khẽ khàng trèo lên giường, nằm xuống.

Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, lát sau đã nghe thấy tiếng thở đều đều của Dương Hội truyền tới từ giường dưới, rất có hiệu quả ru ngủ. Nhưng Lê Lô nằm đó vẫn có cảm giác hồi hộp, hay nói cách khác là rung động không thể gạt đi được, tất cả là nhờ cái nhìn nhau vừa rồi ban tặng. Thực ra cô không hề bình tĩnh như đã biểu hiện ra ngoài.

Không thể phủ nhận, sự né tránh trong vô thức của Trần Tịnh Thực khiến cô hơi thất vọng. Nhưng khi bình tĩnh rồi lại cảm thấy hợp tình hợp lý, thậm chí còn càng vui mừng hơn. Dù sao cô vẫn chưa hoàn toàn nghĩ thông rốt cuộc bản thân thích anh ở điểm gì, nếu dễ dàng có những cử chỉ mờ ám thì sau này càng khó qua lại với nhau hơn. Cho nên Lê Lô không hề hối hận về sự rời đi dứt khoát của mình.

Song trong lòng không phải không có chút dao động nào, bạn tiểu Lê chưa từng có kinh nghiệm tình trường đã nổi lên một cảm giác thôi thúc muốn yêu đương với Trần Tịnh Thực. Vào khoảnh khắc đối mắt với anh vừa rồi, cô thật sự rất muốn xích lại gần anh!

Lê Lô cảm thấy mình toi rồi, đêm nay chắc chắn không ngủ nổi.

Mấy ngày sau đó hai người vẫn tiếp xúc bình thường như chưa hề có gì xảy ra. Nhưng khi xét kỹ rốt cuộc vẫn không giống. Đôi bên có sự kiềm chế lẫn nhau, Lê Lô là vì sự thanh minh lúc trước nên dù thích Trần Tịnh Thực thì cô cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ trước khi nghĩ thông. Còn Trần Tịnh Thực trong lòng nghĩ gì không ai hay biết.

Khi còn ba ngày nữa là kết thúc công việc điều tra nghiên cứu ở lâm trường, Lê Lô nhận được điện thoại của Túc Phưởng nói trong cục có sắp xếp công việc khác, chuẩn bị cử xe đến đón cô và Tiểu Húc về. Vậy nên cô buộc phải rời đi trước.

Lê Lô vô cùng không nỡ, trong điện thoại Túc Phưởng đã nói rõ với cô rằng sau này sẽ không cần phải theo nhóm nghiên cứu đi ra ngoài khảo sát thực địa nữa. Điều này cũng đồng nghĩa với hai việc, một là không thể mượn công việc tiện đi khắp sông núi Yến Thành, hai là cô không cách nào ở cùng Trần Tịnh Thực trong một thời gian dài như lần này được nữa. Hai thứ trên, dù là cái nào cũng đủ khiến Lê Lô buồn bã không thôi.

Hai chị gái cùng phòng rất luyến tiếc cô, ngày Lê Lô đi hai người vừa hay không phải ra ngoài làm bèn cùng giúp cô thu dọn hành lý.

"Không sao đâu em gái, trường chúng ta gần như thế, ai đi tìm cũng đều rất thuận tiện." Nghĩ giây lát, "Thôi để bọn chị đi tìm em, nghe nói đồ ăn căng tin trường em ngon lắm, chị với chị Triệu Thanh của em đi ăn ké."

Dương Hội cười hì hì nói, Lê Lô cũng mỉm cười bảo: "Được ạ, luôn cung kính chờ đợi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!