Sau đám cưới, vốn dĩ Cố An Tước và Hà Tiểu Vãn dự định sẽ hưởng tuần trăng mật ở Dubai luôn, nhưng vì nghĩ đến việc phải để Văn phòng Ngoại giao có thể ổn định trước khi Cố An Tước rút lui, anh đành phải quay về sắp xếp một cách thỏa đáng.
Hà Tiểu Vãn không vội việc gì ở đây cả nên đồng ý cùng anh quay về. Nhân tiện để Cố Thiên Phàm quay về Lệ Giang cổ trấn thăm lão Quý, cũng là ông ngoại đỡ đầu của nó.
Suốt khoảng thời gian nồng nhiệt hậu đám cưới, Cố An Tước luôn luôn muốn cùng Hà Tiểu Vãn có một đêm "động phòng" đúng nghĩa, nhưng cái đuôi nhỏ này, không khi nào để anh toại nguyện.
"Thiên Phàm, ba mẹ phải đi ngủ, tự giác sang phòng bên cạnh đi." Cố An Tước vừa họp ở nhà xong, từ thư phòng bước vào thấy cục bột nhỏ vẫn đang gối đầu trên cánh tay thon của Hà Tiểu Vãn, trầm giọng nói.
Cố Thiên Phàm nhíu hàng lông mày nhìn ba nó, rồi lại ngửa cổ nhìn cô, có vẻ muốn đòi quyền lợi. "Mommy, có phải baba muốn nghe mẹ kể chuyện trước khi đi ngủ không? Tại sao đêm nào cũng giành chỗ của con thế ạ?"
Vốn dĩ Hà Tiểu Vãn còn đang không biết nên phân giải thế nào để thằng bé không suy nghĩ nhiều thì Cố An Tước đã bước đến, nhẹ nhàng nhấc Cố Thiên Phàm xuống giường.
"Đúng rồi, baba muốn nghe mẹ con kể chuyện…" Nói đến đây, người đàn ông đột nhiên nâng mắt nhìn cô, nét mặt thấp thoáng hiện lên một tia xấu xa. "Cưỡi ngựa."
Cố Thiên Phàm: "Gì cơ ạ?"
Hà Tiểu Vãn: "Cố An Tước!"
Gò má cô gái hây hây đỏ, nét thẹn thùng ẩn ẩn dưới khóe mắt đầy sắc tình, vài giây sau cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh.
"Mommy, con cũng muốn nghe truyện cưỡi ngựa."
"Không được!" Giống như chột dạ, Hà Tiểu Vãn đột nhiên cao giọng.
Lời vừa thốt ra, nhìn nụ cười xấu xa, thâm hiểm của Cố An Tước, cô đột nhiên hối hận.
Cô lại tự mình chui vào cái bẫy của anh rồi.
Ngược lại Cố An Tước thì rất vui vẻ. Nhấc Cố Thiên Phàm trong tay, rảo bước nhanh sang phòng bên cạnh.
Thì ra cô luôn biết anh muốn gì.
…
Phòng khám Dược Nhân thời gian gần đây phát triển cực kỳ tốt, mở rộng thêm không gian phòng thí nghiệm, đào tạo nhiều nhân tài mới. Vì Trác Văn Thiên không thể thường xuyên ở lại đây tiếp quản nên khối lượng công việc tăng lên rất nhiều.
Gần xế chiều vẫn không kịp để đến trường mẫu giáo đón Cố Thiên Phàm, cô định nhờ Phong Hi giúp cô đón thằng bé trở về, kết quả người đưa đến lại là Nghệ Lâm.
"Phong Hi đâu?"
Từ sau khi xảy ra biến cố hơn ba năm trước, thâm tâm Phong Hi đã tự dằn vặt rất nhiều. Ngoài thời gian ở bên cạnh cô ra, toàn bộ thời gian dành cho bản thân đều ném lên võ trường ở tổ chức Garbi, tự ép bản thân sau này nếu bất đắc dĩ, nhất định sẽ dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.
Sự thật là như vậy, sau một thời gian không trở lại tổ chức, khổ luyện bốn tháng, lại vô tình trở thành đội trưởng đội đặc phái viên.
Cố An Tước từng nói với cô, anh vẫn đang chờ Phong Hi đủ bản lĩnh để có thể tiếp nhận vị trí này.
Mà thời gian đồng hành cùng nhau nhiều hơn, Hà Tiểu Vãn cũng vô tình phát hiện ra rất nhiều thói quen trên người Phong Hi.
Ví dụ như cô ấy luôn hút thuốc mỗi khi cảm thấy dằn vặt, ăn đồ cay sau khi tập boxing. Đặc biệt là mỗi lần tiếp xúc gần với cô ấy, Hà Tiểu Vãn đều xuất hiện một loại cảm giác lạ, vô cùng khó nói.
Thậm chí có đêm đi ngủ, chỉ vì vô tình nhìn thấy bóng lưng Phong Hi chầm chậm nhả khói thuốc lá, đêm đó cô liền nằm mơ thấy Hoắc Lê.
…
Đảm nhiệm vị trí mới, đội trưởng đội đặc phái viên nên Phong Hi không thể tiếp tục ở lại Nam Dương trong một thời gian dài.
Trước khi đến Ukaina tiếp tục làm việc, Phong Hi muốn gặp mặt trực tiếp Cố An Tước lần cuối cùng, nhờ anh giải đáp thắc mắc ba năm nay mà cô không thể tìm ra câu trả lời.
"Ngài Cố, tôi biết chuyện này vẫn luôn là cái gai nhọn trong tim anh, nhưng nếu không nói đến chuyện đó… tôi không thể toàn tâm toàn ý đến Ukraina được." Đứng đối diện khí thế lạnh lẽo của người đàn ông, Phong Hi không thể áp chế sự căng thẳng trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!