4
Giang Đình Uyên quả thực là một người tốt.
Vài phút sau, tôi đã đi lại trong phòng và mặc chiếc áo sơ mi của anh ta.
Tôi nhìn bức ảnh gia đình trên tường nhà anh ta.
Bố mẹ anh ta và… em gái?
Anh ta có em gái cơ à?
Vì chúng tôi không quen nhau lắm nên tôi ngại hỏi, sau đó tôi đi bộ trở lại và co mình lại trong ghế bành.
Giang Đình Uyên thậm chí còn không thèm nhìn tôi, tắt đèn, mặc nguyên quần áo nằm trên giường.
Một lúc sau, có tiếng sột soạt trong bóng tối.
"Tần Đại, cô lại làm gì nữa vậy?"
Trong giọng nói của Giang Đình Uyên ẩn chứa một tia sát khí.
Chiếc đèn bàn lại được bật lên và tôi chui ra khỏi chăn.
Bốn mắt chạm nhau, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Tôi chỉ muốn nằm xuống một góc... Tôi không ngờ mình lại trèo lên người anh ta…
"Giang tổng, tôi có thể ngủ trên giường của anh được không?" Tôi hỏi với vẻ mặt nịnh nọt.
Yết hầu của Giang Đình Uyên lăn một vòng, tức giận nói:
"Cô đã trèo lên đây rồi, còn xin xỏ gì nữa?"
"Ồ, hồi tôi quay phim, có rất nhiều cảnh như thế này, chúng tôi chỉ trò chuyện dưới chăn—a…"
Giọng tôi đột nhiên dừng lại.
Trong ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt của Giang Đình Uyên như phủ một lớp mực dày.
Anh cười khẽ:
"Tiếp đi, sao không nói nữa?"
Dưới chăn, một bàn tay to lớn ôm lấy eo tôi.
Trượt một cách khéo léo dọc theo đường eo của áo.
Truyền nhiệt đến da.
Tai tôi lập tức đỏ lên, Anh, anh, anh...
Một hơi thở mát lạnh tiến lại gần.
Giang Đình Uyên cười mỉa mai nói:
"Tôi làm sao? Lần trước có người nói, cho dù tôi tặng miễn phí, cô cũng không cần, không cần thì đỏ mặt làm gì?"
Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch, những ngón tay tôi vô thức cuộn chặt lấy áo, run rẩy khi anh ta chạm vào tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!