< "Đàn em cấp 3 hồi trước" >
Lý Ngật Chu với tư cách là học sinh cũ bục biểu đọc diễn văn, cũng không tính là chuyện gì bất ngờ.
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, mọi người đi ra ngoài.
Trên đường trở về phòng học, La Giai Giai còn đang hỏi cô về chuyện của Lý Ngật Chu.
"Cậu với anh ấy chính là…… Bạn cùng trường, cũng không thân như vậy nhỉ."
Phương Nam Chi cũng không biết nói như thế nào, nếu như nhất định phải thêm một cái quan hệ, hàng xóm có tính không? Dù sao bọn họ từng ở cùng một tiểu khu.
"Thế cấp 3 anh ấy đã lớn như vậy rồi à."
Phương Nam Chi: "Ừm, trước kia anh ấy ở trường là nhân vật làm mưa làm gió."
"Vậy hai người đều là nhân vật làm mưa làm gió mà, sao có thể không thân được chứ!" La Giai Giai khẽ đụng một cái vào vai cô, "Hoa khôi và hotboy cũng không yêu đương với nhau, không thú vị rồi."
Mặt của Phương Nam Chi lập tức đỏ lên: "Cậu nói linh tinh gì đâu…… Mình có phải là nhân vật làm mưa làm gió gì đâu."
"Lớn lên giống cậu thế này ở trường sao có thể không có chỗ chứ."
Phòng ngủ của các cô có ba người, ngày đầu tiên khi nhìn thấy Phương Nam Chi đi vào liền ngây ngốc.
Tóc bục, váy trắng, đẹp không gì sánh được. Khuôn mặt có hơi lạnh lùng, nhưng dáng người lại không hề lạnh lùng, chiếc váy nhỏ vẽ bề ngoài, phập phồng quyến rũ, nhất định đừng quá ước ao.
La Giai Giai cảm thấy Phương Nam Chi là cô gái xinh đẹp nhất có khí chất nhất mà cô từ nhỏ đến lớn từng gặp qua trong hiện thực.
Như vậy còn không làm mưa làm gió, thế thì cấp 3 trước kia của bọn họ phải rất nhiều ngọa hổ tàng long.
Mà điều Phương Nam Chi không nói là, một năm cùng ở chung cấp 3 với Lý Ngật Chu đó, cô chỉ là một có gái không có tiếng tăm gì, từ lúc bắt đầu trừ anh ra, không có ai chú ý tới cô.
Hoa khôi gì đó căn bản không tồn tại.
"Dù sao không phải như vậy, cậu đừng não bổ* nữa."
(*: ngôn ngữ mạng, thường chỉ việc tự thêm thắt một số tình tiết trong đầu.
La Giai Giai cảm thấy đáng tiếc sâu sắc, "Được thôi…… Cũng không biết đàn anh này có bạn gái chưa."
Mạnh Thanh nói: "Chưa từng lướt qua, chưa có đâu nhỉ."
Ánh mắt Phương Nam Chi hơi động đậy.
Hơn một năm nay liên quan tới phương diện tình cảm của anh, cô cũng không rõ, cô từng suy đoán không có, cũng suy đoán là có, nhưng chưa bao giờ mong muốn đi chứng thực, chỉ ở lại trong đống sách vở bài thi đó của mình, nói với bản thân, đừng suy nghĩ tới những chuyện đó.
Nhưng lần này có được đáp án phủ định, cô vẫn là cảm thấy vui vẻ, cái kiểu không khống chế được ấy.
Lương Điềm: "Không có, mình cũng thấy rồi, nhưng trong bài post nói người theo đuổi anh ấy rất nhiều, haizzz Giai Giai, cô có hứng thú? Cô cũng lên đi."
La Giai Giai: "Phục rồi, tôi thì thôi đi, xuất trận chưa thắng thân đã chết trước."
Mạnh Thanh nhìn bài post, nói: "Quả thật dễ chết, nghe nói vị này từ chối nữ sinh chút không lưu tình."
Phương Nam Chi: "……"
Điểm này cô trái lại biết, cho nên mặc dù hiện tại thi đậu Minh bục, cô cũng không có thể đi tỏ tình với anh.
Điều hiện giờ cô cần làm, chỉ là làm tốt chính mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!