Chương 45: (Vô Đề)

Màn đêm nhanh chóng buông xuống.

Mùng sáu, trăng trên bầu trời tuy rằng không quá tròn, nhưng ánh trăng lại trong trẻo.

Sau khi Giang Khả Tâm và Kiều Giác bái đường xong, liền vào tân phòng ngồi chờ.

Trong lúc này, Giang Khả Tâm cũng không ăn cái gì, bụng vẫn đói, cho nên khi tiểu nha hoàn bưng một bát mì tới, cô không hề nghĩ ngợi trực tiếp ăn.

Có lẽ là do đói quá, ngay cả canh cô cũng uống không còn lại gì.

Đều nói ấm no nhớ ngủ, Giang Khả Tâm ăn xong bát mì này không lâu liền cảm giác đầu có chút choáng váng.

Đêm đại hôn, nếu tân nương tử ngủ thiếp đi, vậy không phải là khiến người khác chê cười sao.

Giang Khả Tâm âm thầm véo mình một cái, nhưng như vậy cũng không ngăn được buồn ngủ.

Không đúng!

Nhưng Giang Khả Tâm vừa ý thức được điểm này, liền rơi vào ngủ say.

Trong mê man hỗn loạn, cô ngửi được một mùi thơm ngọt ngào, lại cảm giác trên người càng ngày càng nóng, trong thân thể giống như từ trong xương cốt đều lộ ra một loại ngứa ngáy.

Cô không ngừng kéo quần áo của mình, nhưng quần áo lại kéo không ra, sau đó tay bị một đôi bàn tay lớn ngăn chặn, một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Nghi Nghi, em cuối cùng vẫn rơi vào trong tay anh.

"Phu quân của Giang Khả Tâm chỉ có thể là Hoắc Cảnh Thâm! Sau đó một lực lớn đè lên người, Giang Khả Tâm nghe được âm thanh xé lụa, cô bỗng nhiên cảm thấy mát mẻ, một giây sau một thân thể nặng nề liền đè xuống. Người kia hung mãnh thăm dò trên người cô, Giang Khả Tâm đột nhiên bừng tỉnh:"Cút ngay!"

Kiều Giác tuyệt đối sẽ không thô lỗ với cô như vậy.

"Tỉnh rồi? Tỉnh lại càng tốt."

"Nhìn rõ anh là ai, nhìn rõ chồng của em là ai đi!"

"Giang Khả Tâm! Kiếp trước em là của anh, kiếp này cũng chỉ có thể là của anh!"

Từng câu nói lộn xộn nhưng Giang Khả Tâm biết rõ ràng, hiện giờ người có ý đồ bất chính chính là Hoắc Cảnh Thâm.

Hành vi thô lỗ của Hoắc Cảnh Thâm khiến cô nghĩ tới kiếp trước xa xôi kia.

Hoắc Cảnh Thâm người này chính là như vậy, cho tới bây giờ chỉ lo cho sự vui vẻ của bản thân mà mặc kệ sống c.h.ế. t của cô.

Nhưng kiếp trước là kiếp trước, hơn nữa kiếp trước cô cũng đã đem mạng trả cho anh, vì sao anh còn muốn dây dưa không buông?

Hoắc Cảnh Thâm lúc trước còn nói cái gì chuộc tội, muốn cái gì tha thứ, loại nam nhân tự phụ như anh vĩnh viễn cũng không xứng được tha thứ!

Trong lúc phẫn nộ, cô không biết sao lại có chút sức lực, nắm lấy cây trâm trên tay mình đ.â. m xuống cổ Hoắc Cảnh Thâm.

"Anh đi c.h.ế. t đi!"

Trâm cài đối diện động mạch chủ, cô liều mạng quyết tâm dù c.h.ế. t cũng đ.â. m xuống, không chút lưu tình.

Trong nháy mắt, m.á. u đỏ sẫm đột nhiên phun ra, trong lúc nhất thời không biết là m.á. u càng đỏ, hay là áo cưới càng đỏ.

Hoắc Cảnh Thâm cũng không nghĩ tới cô sẽ quyết tuyệt như vậy, anh che miệng vết thương của mình, thống khổ nhìn Giang Khả Tâm, nhưng cô lại nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.

Mà khi đang chạy đến cạnh cửa, cửa bỗng nhiên bị người đá văng ra, Kiều Giác một thân chật vật vọt vào, Giang Khả Tâm nhìn thấy Kiều Giác, trong nháy mắt ủy khuất khóc nhào tới.

"Phu quân... sao chàng giờ mới đến? Ta rất sợ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!