Hai mẹ con Giang Mạn Di đang trao đổi thân thiết thì Giang Hữu Vi vui mừng đi vào, hai người vội vàng dừng đề tài lại nghênh đón.
"Đều tới rồi sao?" Nói xong ông ta nhìn về phía Giang Mạn Di: "Cảnh Thâm không phải nói sẽ trở về sao? Con gọi điện thoại thúc giục cậu ta đi."
Giang Mạn Di giật mình, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười giống Trương Diệu, nhẹ nhàng đáp: "Con biết rồi."
Sau khi đi tới gian cách, sắc mặt Giang Mạn Di liền trầm xuống.
Mấy ngày nay không phải cô ta không liên lạc với Hoắc Cảnh Thâm, mà là điện thoại đều là trợ lý bắt máy.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Cũng may trợ lý nói Hoắc Cảnh Thâm đang trên đường tới.
Sau khi xác định Hoắc Cảnh Thâm có thể tới, Giang Mạn Di cuối cùng cũng yên tâm, cô ta đi tới đại sảng yến hội, lúc này Giang Hữu Vi đã lên bục phát biểu.
"Làm phiền các vị chờ một chút, Cảnh Thâm còn chưa tới, có lẽ trong khoảng thời gian này quá bận rộn, tôi đây là cha vợ mà cả tháng còn chỉ gặp thằng bé mấy lần."
Một tháng không gặp mấy lần, vậy ít nhất là gặp được.
Những người khác không hoài nghi Giang Hữu Vi nói thật hay giả, phụ họa nói: "Làm phiền cái gì, chúng ta chờ Hoắc tổng là việc nên làm."
"Đúng đúng, quý nhân lớn như Hoắc tổng quả thật bận rộn."
"Nghe nói, Hoắc tổng gần đây một tháng đều ở công ty, nhưng vẫn dành thời gian tham gia yến hội của Giang tổng, Giang tổng đúng là chọn được một người con rể tốt đó."
Giang Hữu Vi được khen tặng lâng lâng, tự hào nói: "Kỳ thật vốn tôi không muốn tổ chức yến hội này, nhưng Cảnh Thâm nói đây là đại sự nên không thể qua loa, còn đặc biệt tìm địa điểm tổ chức, vì thế tôi đành phải làm."
Hiện bọn họ đang đứng ở tầng 26 khách sạn Hoàng Gia, dù là người có tiền cũng chưa chắc có thể đặt được vị trí này.
Mọi người nghe vậy lại càng thêm hâm mộ.
Trương Diệu đi theo Giang Hữu Vi ra, Giang Hữu Vi lại cố ý tỏ vẻ thân mật với bà ta, những người khác đều nhìn ra, vô số người hướng Giang Hữu Vi hỏi:
"Vị bên cạnh Giang tổng này là?"
Giang Hữu Vi cười híp mắt nói tiếp: "Thời gian trước tôi đi du lịch vô tình gặp A Diệu, từ đó đến nay tình cảm sâu đậm, qua một thời gian ngắn nữa mời mọi người cùng uống rượu mừng."
"Vậy thì chúc mừng Giang tổng."
"Chúc mừng chúc mừng!"
Trên yến hội lập tức vang lên một tràng tiếng chúc mừng.
Giang Mạn Di đứng ở cửa phụ cận, cách Giang Hữu Vi khá xa, trên yến hội có một vị khách nữ hỏi cô ta: "Giang tiểu thư, Giang tổng cưới người khác chẳng lẽ cô không có ý kiến sao?"
"Đúng vậy, cô không lo lắng gì sao?"
Gia tộc giàu có, cưới người khác đại biểu cho việc sẽ có sinh mệnh mới ra đời, cũng đại biểu sẽ có thêm một người đoạt gia sản.
Không ngờ, Giang Mạn Di lại rộng lượng nói: "Ba tôi cô đơn nhiều năm như vậy, có thể có người chăm sóc ông ấy là chuyện tốt, phận làm con đương nhiên không có ý kiến gì."
Người vừa mới nói hai mặt nhìn nhau.
Giang Mạn Di nhìn điện thoại di động, thấy Hoắc Cảnh Thâm còn chưa tới, cô ta có chút nóng nảy.
"Xin lỗi, tôi xin phép tiếp khách một chút."
Sau khi Giang Mạn Di rời đi, các vị khách nữ liền thảo luận sôi nổi: "Nhìn người phụ nữ cạnh Giang Hữu Vi cũng hơn bốn mươi rồi nhỉ? Lão Giang Hữu Vi này có sở thích cũng kỳ quái thật, người khác cưới thêm vợ đều là muốn tiểu kiều thê, ông ta thì ngược lại, cưới bà vợ già khéo có đời chồng rồi cũng nên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!