Chương 49: (Vô Đề)

Lục Ẩm Băng ngáp một cái.

Hai trợ lý vỗ đến tay đỏ hết cả tay luôn, Hạ Dĩ Đồng vẫn nằm trong lòng Lục Ẩm Băng khóc, động tĩnh có nhỏ hơn một chút, nhưng một chút đó có thể bỏ qua không tính.

Phương Hồi: "Hạ lão sư, Hạ lão sư, Hạ lão sư."

Hạ Dĩ Đồng vẫn đang khóc.

Lục Ẩm Băng: "Tôi vẫn chưa trang điểm xong, một lát còn phải đóng phim nữa."

Hạ Dĩ Đồng liền bật ra khỏi lòng cô ấy: "Xin lỗi Lục lão sư, em thất lễ rồi."

Phương Hồi: "……"

Hiện giờ cô cực kỳ nghi ngờ Hạ lão sư là hoàn toàn cố ý, nhân cơ hội này để nhõng nhẽo khóc nhè.

Thời buổi bây giờ, làm trợ lý đúng là không dễ mà.

Quay đầu qua nhìn Tiểu Tây, Phương Hồi: "!!!"

Tiểu Tây tỷ tỷ không ngờ lại đang khóc theo! Hạ Dĩ Đồng khóc được bao lâu thì cô ấy khóc theo bấy lâu, còn kính nghiệp hơn diễn viên chuyên nghiệp nữa.

Có thời gian rảnh phải đi thỉnh giáo cô ấy mới được, sao có thể làm tròn được bổn phận như thế chứ.

Tiểu Tây phát giác được ánh mắt của cô, trả lời bằng nụ cười kèm nước mắt.

Phương Hồi tưởng cô ấy đang khích lệ mình, do đó gật đầu lại.

Lợi hại quá, Tiểu Tây tỷ tỷ của tôi!

Lục Ẩm Băng: "Tiểu Tây."

"Có mặt."

"Lấy khăn giấy cho Hạ lão sư lau nước mắt."

"Vâng."

Hạ Dĩ Đồng lau khô nước mắt, hai con mắt đều sưng đỏ lên, đang từ thế giới loài người liền bước vào thế giới loài thỏ, cô nhìn Lục Ẩm Băng, rồi mới hồi tưởng lại lúc nãy bản thân đã mất mặt tới cỡ nào, đỏ mặt hối thúc cô ấy: "Chị mau đi hóa trang đi, em đi rửa mặt cái."

"Trong phòng hóa trang có bồn rửa mặt, em theo tôi vào đi."

Hạ Dĩ Đồng như cô vợ bẽn lẽn theo sau, Hạ Dĩ Đồng lần trước có rửa qua tay, không cần Lục Ẩm Băng mở miệng, tự động đi đến bồn rửa tay.

Rửa mặt xong, một trong những trợ lý của Lục Ẩm Băng không biết từ đâu kiếm được hai túi đá, Lục Ẩm Băng ngồi trước bàn hóa trang, nhắm mắt nói: "Đắp vào, một lát để Tần Hàn Lâm nhìn thấy được lại nói tôi ăn hiếp em nữa."

Hạ Dĩ Đồng cầm lấy túi đá, di chuyển qua lại giữa hai lòng bàn tay, nhỏ tiếng lẩm bẩm nói: "Chị ăn hiếp em thật mà.

Trong mơ cũng ăn hiếp em nữa."

Không biết cô đang nghĩ đến chuyện gì, cúi đầu xuống, lỗ tai từ từ nóng lên.

"Em nói cái gì?"

"Chị cực kỳ xinh đẹp!" Hạ Dĩ Đồng ngẩng đầu lên, cao giọng nói.

Lục Ẩm Băng hừ nhẹ một tiếng, bộ dạng miễn cưỡng hài lòng, nhưng khóe miệng lại không khống chế được cong lên.

Sau khi Lục Ẩm Băng hóa trang xong là 7g15, buổi sáng Hạ Dĩ Đồng chỉ biết lo khóc mà chưa nói được một câu nào đàng hoàng với Lục Ẩm Băng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!