Tần Hàn Lâm từng nói qua, phim truyền hình nhờ vào lời thoại để thể hiện tính cách nhân vật, còn phim điện ảnh thì nhờ vào ngôn ngữ của ống kính.
Hai loại này có sự khác biệt rất lớn, khi quay phim điện ảnh, không cần bạn phải nhớ nhiều lời thoại, nhưng mỗi ánh mắt, động tác, thần thái đều rất chú trọng, phải biểu hiện chuẩn xác những gì cần biểu hiện, yêu cầu này cao hơn rất nhiều so với phim truyền hình.
Mỗi ngày Hạ Dĩ Đồng đều có cảm nhận mới, cảm giác đóng tay đôi với diễn viên gạo cội đúng là tuyệt vời quá.
Cho dù không có tâm tư đó đối với Lục Ẩm Băng thì cô cũng đồng ý cố gắng hết sức vì công việc này.
Sóng nước cứ dập dềnh, như tâm sự theo nước chảy bèo trôi của thiếu niên, một cánh hoa đào từ đỉnh đầu Kinh Tú rơi xuống mặt nước.
Trần Khinh nhìn vào cánh hoa đó, ánh mắt khẽ động, trong mắt hiện lên một tâm trạng phức tạp.
Nàng im lặng một lát, rồi di chuyển lên trước, vén váy ngoài lên tới tận eo, chỉ để váy trắng bên trong, ngồi xuống bên cạnh Kinh Tú.
Kinh Tú chống hai tay, xê dịch qua bên cạnh một chút.
Cô không có rời khỏi, có lẽ là do ánh trăng đêm nay quá đẹp, hay có lẽ là do người bên cạnh……!
Bên tai vang lên một trận sột soạt, Kinh Tú nghiêng đầu qua chỗ khác không có nhìn Trần Khinh, khuôn mặt như ngọc đang cực kỳ căng thẳng, hiếu kỳ nhưng lại phòng bị.
Cô vẫn chưa học được cách che giấu tất cả tâm trạng dưới sự biểu cảm không chút dao động, chưa học cách vui và giận không thể hiện ra ngoài, cô mới 15 tuổi, còn quá non trẻ.
Bên cạnh chân cô xuất hiện một bàn chân cũng trắng bóc, năm ngón chân rất rõ ràng, ánh mắt từ bàn chân di chuyển lên trên, ngừng lại, không được, không được nhìn, do đó Kinh Tú tự cho rằng cực kỳ tự nhiên thu ánh mắt lại.
Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ.
Bị phát hiện rồi, Kinh Tú có chút nộ.
"Điện hạ không dùng tiệc tại tiền điện, chạy đến ngự hoa viên ngâm chân làm gì?"
"Tú không có tửu lượng, không tiện ở lâu trong những trường hợp như vậy."
"Vậy à……" Trần Khinh trầm ngâm, "Ta có đem vài vò Đào Hoa Nhưỡng từ quê nhà sang, điện hạ có thời gian có thể đến nếm thử."
"Ngươi……" Kinh Tú cạn lời, người này chả lẽ không hiểu được tiếng người? Chẳng phải cô đã nói là không có tửu lượng?
"Rượu này không say, điện hạ có thể yên tâm."
"……" Rượu gì cô cũng không uống, tiếp xúc nhiều với mầm họa này chỉ có hại chứ không có lợi.
Trần Khinh nhìn khuôn mặt của Kinh Tú, bỗng nhiên nói: "Tướng mạo điện hạ có vài phần giống một cố nhân của ta."
Kinh Tú không trả lời.
Cái kỹ năng vụng về vậy nếu cô mà mắc lừa thì chẳng phải là bản thân không có não sao?
Trần Khinh ngập ngừng, cười nói: "Đều xinh đẹp như tiên."
Gió đêm thổi nhẹ, Trần Khinh chỉ cách Kinh Tú khoảng một cánh tay, không đến gần, mà ngược lại hơi xa cách, cho dù là khoảng cách giữ lễ phép, nhưng hành động của hai người lúc này không được tính là phù hợp với phép tắc.
Phi tử và hoàng tử, tuổi tác xấp xỉ, cùng ngâm chân tâm sự dưới ánh trăng trong một góc nhỏ của ngự hoa viên, chi bằng nói thẳng ra hẹn hò.
Kinh Tú ý thức được chuyện này, liền nhấc chân ra khỏi nước, chuẩn bị mang giày vào.
"Ta và vị cố nhân đó quen biết từ nhỏ, người đó tuy thân phận cao quý, nhưng không cao ngạo, ta dẫn người lên núi bắt châu chấu người cũng đi, ta dẫn người xuống nước bắt cá người cũng đi, người còn nhân lúc không có ai biểu diễn chiêu thức cho ta xem, chọc ta vui.
Khi ta gặp người lần đầu tiên, thì cảm thấy người sống rất cực khổ, thân hình nhỏ bé, nhưng mỗi ngày cứ cố nghiêm mặt làm ra vẻ người lớn, cho nên ta cố tìm mọi cách làm cho người giống một đứa trẻ hơn."
Tay của Kinh Tú ngừng lại trong không trung, lần đầu tiên cô có hứng thú với lời nói của nàng, yên tĩnh hỏi: "Sau đó thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!