Đếm ngược ngày trở về, còn 26 ngày.
Ngoài ý muốn sao? Cũng không hẳn. Nhưng nếu nói không phải ngoài ý muốn thì dường như lại có chút ngoài ý muốn.
Hạ Dĩ Đồng ra sức lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng dẹp yên các tạp âm vang lên trong tai mình, nhìn cô không chớp mắt: "Chị có thể nói lại một lần nữa không?"
Lục Ẩm Băng nhìn hành động này của đối phương có chút buồn cười, trong lòng lại nảy ra ý định muốn trêu chọc đối phương, nhưng vào thời điểm mấu chốt, cô đã cố gắng kìm nén lại ý muốn này, sau này có thể trước được, ngày tháng còn dài.
Lục Ẩm Băng nhìn vào mắt cô: "Chị nói, tháng sau chị sẽ về nước đóng phim với em."
Từ khóa lần này không chỉ có" về nước" mà còn có "đóng phim".
Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến Hạ Dĩ Đồng cảm thấy có chút choáng váng.
Lục Ẩm Băng đoán chừng trạng thái tinh thần hiện tại của Hạ Dĩ Đồng có thể biến chiếc SUV thành chiếc máy cày nông thôn ngày chưa, nhảy nhót cả đường, nên cô đành lên tiếng nhận việc lái xe về.
Hạ Dĩ Đồng cười phớ lớ cả ngày, muốn chia sẻ tin vui với Tiết Dao và Lai Ảnh. Cô còn chu đáo hỏi ý kiến Lục Ẩm Băng trước: "Tại sao phải nói với họ? Không được nói, để chị trở về dọa cho bọn họ hú hồn hú vía."
Cái này rất phù hợp với tính cách của Lục Ẩm Băng.
"Tiện thể," sau khi hưng phấn của Hạ Dĩ Đồng hạ nhiệt, mới nhớ ra vấn đề mấu chốt: "Cả hai bệnh của chị đều khỏi rồi à?"
"Chị chưa từng bị trầm cảm. Còn về trí nhớ, nó không còn tốt như xưa nhưng cũng không tệ nhưu trước. Chị phải thử diễn xuất.", Lục Ẩm Băng nói, "Cùng lắm thì phải làm việc nhiều hơn, công việc khó khăn hơn. Nỗi đau cỏn con này không tính là gì. Trước kia chị…"
Lục Ẩm Băng kể về những năm tháng thịnh vượng trong quá khứ của cô, chẳng hạn như việc ngâm mình trong hồ bằng vào giữa tháng 12 âm lịch, cưỡi ngựa đến mức không thể đi được, càng không cần bàn về việc đóng phim, cô điềm tĩnh nói, trong miệng ngậm viên kẹo của Hạ Dĩ Đồng.
Trước đây luôn không thích nhắc tới, có lẽ con người càng già đi, à không, càng trưởng thành, họ thích ôn lại quá khứ, rất thích Lục Ẩm Băng như này. Lúc nói đến quãng thời gian vất vả, một nụ hôn và một cái ôm để an ủi.
Hạ Dĩ Đồng nghĩ nếu như cô sinh ra sớm hơn vài năm, bước vào giới giải trí sớm hơn vài năm, thì có lẽ cô đã có thể tham gia vào quá trình trưởng thành của Lục Ẩm Băng, xuất hiện trong những năm tháng đẹp đẽ nhất của chị ấy. Nhưng cô chợt thông suốt, Lục Ẩm Băng đã trưởng thành rồi, cũng giống như cô vậy, kể từ lần đầu tiên gặp gỡ, đó là những năm tháng tuyệt vời nhất của cuộc đời.
Vào buổi tối, sau khi Hạ Dĩ Đồng đã xin phép Lục Ẩm Băng, cô không thể không chia sẻ tin vui cho Phương Hồi và Tiểu Tây. Ngoại trừ Hạ Dĩ Đồng ra, người vui vẻ nhất chính là Tiểu Tây, nàng nhảy vào trong vòng tay Lục Ẩm Băng, nói: "Em tiếp tục làm trợ lý cho cị được không, chị gái nhỏ?"
Lục Ẩm Băng bị nàng đẩy đến lảo đảo lùi ra sau, nhanh chóng đẩy nàng ra xa, nàng lại rơi vào vòng tay Hạ Dĩ Đồng: "! ! !"
Lục Ẩm Băng tức giận mà không có chỗ xả.
Là do Tiểu Tây sau khi yêu thì trở nên mạnh bạo hơn, hay là do Lục Ẩm Băng hiện tại không có sức cầm dao nên Tiểu Tây mới to gan lớn mật như thế. Xem ra tới lúc cần lấy lại uy vũ rồi.
Lục Ẩm Băng: "Tối nay đấu địa chủ."
Hạ Dĩ Đồng: "Trong nhà không có bài,"
Lục Ẩm Băng nhìn Tiểu Tây: "Không cần, chơi trực tuyến."
Tiểu Tây: "..."
Run rẩy.
Phương Hồi: "..."
Hạ Dĩ Đồng: "..."
Cả hai đều biết được Lục Ẩm Băng có sở thích chơi đấu địa chủ từ miệng người yêu mình, và một trong số họ phải "hầu hạ" cô làm điều đó vì cô quá lười để động tay. Dựa theo mức độ tức giận hiện tại của Lục Ẩm Băng…
Lục Ẩm Băng bổ sung: "Hôm nay chị muốn chơi, ngày mai cũng muốn chơi, ngày kia cũng muốn chơi, chừng nào còn ở nước ngoài, mỗi ngày đều muốn chơi."
Hổ không gầm lại tưởng là hello kitty à?
Tiểu Tây: "... Lục lão sư, trực giác em đột nhiên nói với em rằng hiện tại ba mẹ đang rất nhớ em, cực kỳ siêu cấp vô cùng nhớ em, muốn em đi chơi vài ngày rồi về nước ngay, vả lại em cũng không xin nghỉ phép lâu như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!