Kết bạn xong thì Hạ Dĩ Đồng cũng bỏ chuyện này ra sau đầu, chẳng nhớ gì tới.
Cô cũng chỉ là hứng thú nhất thời, cũng là vì Lục Ẩm Băng nên mới kết bạn với đối phương, ngay khi đối phương đồng ý lời mới thì cô lại thấy hối hận, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì đối phương là một người bận rộn. Hơn nữa, nghĩ lại thì, bàn luận chủ đề nhạy cảm như này với một người xa lạ, cứ cảm thấy kỳ quặc, có phần không thoải mái.
Sửa soạn bản thân xong xuôi, hai người đi xuống tầng, Hạ Dĩ Đồng lái xe, Lục Ẩm Băng ngồi cạnh tìm chỗ ăn.
"Ăn gì nhỉ? Món Trung hay món Tây?"
"Sao cũng được."
"Vậy để chị chọn." Lục Ẩm Băng vừa chọn vừa cảm thấy chọn món cũng nhức đầu. "Món Trung? Nhưng mà mấy quán đồ Trung bên này lại không ngon, thà về nước rồi ăn đồ tự mình nấu còn hơn; đồ ăn phương Tây cũng không hợp khẩu vị, chẳng thích món nào."
"Ăn lẩu đi." Hạ Dĩ Đồng thuận miệng nói.
Dù sao cũng không biết ăn gì, thế thì ăn lẩu là một lựa chọn không tồi.
Lục Ẩm Băng: "Lẩu Trùng Khánh nhỉ, hay lẩu dê nhúng, hay lẩu bò Triều Châu, hay lẩu thịt rừng, hay lẩu thập cẩm?."
Hạ Dĩ Đồng: "Lẩu bò Triều Châu đi, lẩu dê nhúng thì để về nước ăn cho chuẩn quán."
Lục Ẩm Băng ngập ngừng một lúc: "Cũng được, nhưng còn cách khá xa." Cô vẫn muốn ăn lẩu dê nhúng, nhưng Hạ Dĩ Đồng nói cũng có lý, cô từng ăn rất nhiều nồi lẩu ở đây rồi, nhưng rất khó có thể tìm thấy nơi nào chuẩn hương vị Trung Quốc. Nồi lẩu ở Bắc Kinh ngon hơn nhiều nồi lẩu xa lạ nơi này. Hy vọng ít thôi thì đỡ phải thất vọng.
"Lái xe mất bao lâu?" Hạ Dĩ Đồng hỏi.
"Gần một tiếng." Lục Ẩm Băng trả lời.
"Lấy hộ em viên kẹo phía trước." Hạ Dĩ Đồng nói: "Kẹo trong túi của em, lấy hộ em."
Lục Ẩm Băng lấy ra hai viên kẹo, bóc vỏ, đưa cho Hạ Dĩ Đồng một cây, mình một cây. Hạ Dĩ Đồng ngậm lấy: "Kẹo của tập đoàn Lục thị.", hỏi, "Chị định bao giờ khai trương nhà máy bánh kẹo đây?"
"Quà năm mới mà chị tặng em á?" Lục Ẩm Băng cười hỏi, "Thế nào? Cảm động rớt nước mắt chứ?"
"Không nha, em đây dễ khóc đến vậy sao?" Hạ Dĩ Đồng hỏi ngược lại.
Lục Ẩm Băng: "Đúng rồi đó, mít ướt không lệch đi đâu được." Câu trả lời không thể thẳng thắn hơn, từ trước tới nay, em ấy khóc trước mặt mình còn ít sao? Mà mỗi lần khóc không phải chỉ rơi vài giọt nước mắt là xong, lần nào cũng khóc đến tê tâm liệt phế.
Lục Ẩm Băng: "Chẳng nói đâu xa, mới hai ngày trước, chẳng phải em vừa khóc vừa cắn chị đấy à? Lại còn bị người qua đường quay video lại nữa. Đây em nhìn vai chị đây này, em cắn chảy máu đây này, đóng vảy rồi đây này." Lục Ẩm Băng vừa nói vừa kéo áo xuống, muốn cho Hạ Dĩ Đồng xem vết thương.
Hạ Dĩ Đồng bận lái xe, không rảnh nhìn cô lấy một cái, tối hôm nọ suýt thì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, đến giờ trong lòng cô vẫn thấy sợ, vội vàng nói: "Chị kéo áo lên mau!"
Lục Ẩm Băng "Ò" một tiếng, mặc lại chiếc áo khoác mà cô chưa từng cởi ra.
Hạ Dĩ Đồng nặng nề thở ra.
Lục Ẩm Băng không nhịn được thắc mắc bèn hỏi Hạ Dĩ Đồng câu đầu tiên: "Vẫn sớm mà, lần đầu em đưa viên kẹo này cho chị, em có nói ở huyện nhỏ quê em có một nhà xưởng hay bán loại kẹo này, khi đó chị nảy ra ý tưởng, làm giấy gói kẹo lấp lánh này để người ta đến khu vực viện mồ côi chỗ em…"
Lục Ẩm Băng lưu loát, không bỏ sót điều gì. Ban đầu cô thuê người làm, sau đó cô lại đích thân tham gia vào các vụ đàm phán.
Giọng cô trầm hơn ngày trước, thật sự êm tai: "Chị tới tìm ông chủ nhà máy, ông ấy đã hơn năm mươi rồi, thật thà hiền hậu. Lần đầu ông ấy nhìn thấy chị thì ông ấy gọi tên nhân vật trong phim của chị, nên chị cũng có chút thiện cảm. Ông ấy hỏi chị muốn làm gì, chị nói chị muốn tiếp quản lại nhà máy và tiếp tục công việc sản xuất kinh doanh này, ông ấy đâu có tin, nói rằng nhà máy đang suy thoái và sắp phải đóng cửa, muốn chị nói sự thật, còn cho rằng chị dùng để quay phim."
Hạ Dĩ Đồng: "Rồi sao chị có thể khiến ông ấy tin chị?"
Lục Ẩm Băng: "Chị đưa hợp đồng cho ông ấy, hứa rằng trong năm mươi năm tới sẽ không chuyển đổi mục đích sử dụng nhà máy. Rồi em biết xảy ra chuyện gì không?" Trước khi Hạ Dĩ Đồng kịp nói, Lục Ẩm Băng tiếp tục trả lời: "Ông ấy nói chị thật ngớ ngẩn. Làm vậy thì có lợi ích gì chứ? Chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, còn kêu chị bị người khác lừa rồi, muốn nói toàn bộ sự thật cho chị biết."
"Sau đó thì?"
"Sau đó…"
Hai người đã nói chuyện suốt chặng đường, khi ông chủ bàn giao lại nhà máy cho Lục Ẩm Băng, ông ấy có đưa ra một điều kiện, hy vọng Lục Ẩm Băng lập tức sa thải toàn bộ nhân viên, để họ kịp thời gian đi tìm công việc mới, nhưng họ đã rất buồn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!