"Bấm máy rồi, cảm giác thấy thế nào?" Lai ảnh hậu đầu sỏ gây nên cục diện như thế này gọi điện thoại đường dài chân thành an ủi Lục Ẩm Băng, hai người chênh lệch múi giờ đến mười mấy tiếng đồng hồ.
"Cậu ở bên ngoài quẩy sao rồi?" Lục Ẩm Băng không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Hahaha lọn pánh lọn lầu." đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khoa trương cực kỳ gợi đòn.
(Bà Băng hỏi từ quẩy (wave) có nghĩa là cơn sóng, bà Lai Ảnh bả tiếp lại bằng câu biển sóng dạt dào, đây là lời trong bài hát Bến Thượng Hải)
"Hahahahahaha." Lục Ẩm Băng ngưỡng đầu cười một hơi dài, Lai Ảnh đang mang giày cao gót 15cm suýt chút nữa là lăn xuống dốc, người đàn ông bên cạnh kịp thời đỡ lấy eo cô, kéo cô trở về.
Lai Ảnh hét lên: "Cậu lên cơn điên gì vậy, muốn hù chết chị hả!"
Lục Ẩm Băng bực mình nói: "Đờ mờ sớm biết cậu đi Châu Âu chơi, tớ còn sợ không hù chết được cậu nữa."
Lai Ảnh: "……"
Lục Ẩm Băng: "Có chuyện mau nói, có hơi mau xì ra đi."
"Cậu ngày càng đối xử tệ bạc với tớ rồi hu hu," Lai Ảnh khoác cánh tay của ông xã, nói, "Lúc trước khi ngắm trăng ngắm sao thì gọi người ta là honey……" Lục Ẩm Băng không biết nói câu gì đó, Lai Ảnh lập tức chấm dứt hành vi giả bộ khóc, "Thật ra tớ muốn hỏi cậu cảm thấy bạn nhỏ ra sao?"
"Bạn nhỏ nào?" Lục Ẩm Băng biết mà còn hỏi.
"Thì là bạn nhỏ họ Hạ tên Dĩ Đồng đó."
"Cũng được."
"Hôm nay hai người có đóng chung với nhau chưa? Diễn xuất có phải là không tệ như cậu nghĩ không, tớ nói lúc trước cậu là hiểu lầm mà, đóng chung với nhau là biết rồi đó, con bé nghiêm túc lắm."
"Tớ vẫn chưa đóng chung với cô ấy."
"Hả? Sao tớ nghe cái ngữ khí này của cậu, hình như có gì đó không đúng? Chậc, hình như hơi hớn hở.
Nửa tháng nay nhất định đã xảy ra chuyện gì tớ không biết rồi, không lẽ con bé dùng mỹ nhân kế với cậu hả?"
Lục Ẩm Băng cười phá lên: "Tớ nếu mà trúng mỹ nhân kế là mỗi ngày nhìn vào gương tự mình trúng kế hết 800 lần rồi, làm gì đến lượt cô ấy?"
"Tớ chưa từng thấy ai da mặt dày như cậu, ít ra phải nói là tớ nếu trúng mỹ nhân kế thì cũng là trúng của cậu thôi, như vậy mới làm tớ vui được."
"Cậu vui thì tớ thấy không vui, mắc mớ gì phải làm cậu vui."
"Lão Lục!" Lai Ảnh nổi cơn tam bành.
"Lão Lai!" Lục Ẩm Băng nặng tình kêu gọi.
"Ây da, cậu đừng có lái qua chuyện khác, lúc nãy tớ chỉ hỏi chơi thôi, giờ thấy hiếu kỳ rồi đó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì thật mà." Lục Ẩm Băng nói, "Thì là trong phim trường cũng rất ngoan ngoãn, không bệnh ngôi sao, không gây chuyện, ham học hỏi, an phận thủ thường, tất nhiên là ấn tượng cũng tốt lên, bộ tớ trong mắt cậu là người khắc nghiệt vậy à?"
Nói rất có lý, cũng rất phù hợp với tính cách của Lục Ẩm Băng, Lai Ảnh tạm thời tin, nên bỏ qua.
Cô nhìn về phía ông xã kiệm lời, ông xã lập tức nhìn lại cô, hai người cười phá lên.
Lai Ảnh nói: "Tớ hưởng xong tuần trăng mật rồi, hôm sau về nước."
"Sau đó?"
"Công khai."
"Công ty quản lý của cậu thì sao? Có ý kiến gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!