Chương 24: (Vô Đề)

Kịch bản của biên kịch viết là: Kinh Tú có dung mạo xinh đẹp, ăn nói lại rất thanh lịch.

Nếu như lúc trước còn có người chất vấn Tần Hàn Lâm tại sao lại tìm Lục Ẩm Băng phản xuyến Kinh Tú, nếu người đó thấy được dáng vẻ hiện giờ của Lục Ẩm Băng, chắc chắn sẽ bị á khẩu, không thể nói ra được một lời phản bác nào.

Chỉ có mình cô ấy có thể thể hiện được vẻ đẹp hoàn mỹ được gọi là "Chi lan ngọc thụ, tuấn mỹ vô thù".

Đàn ông thì quá cương nghị, phụ nữ thì quá nhu nhược, Lục Ẩm Băng vừa hay nằm chính giữa hai ranh giới ấy, cô có sự mềm mỏng của phụ nữ, cũng có sự cứng cỏi của đàn ông.

Cực khổ ba tháng ăn kiêng mới có được thân hình mỏng như tờ giấy, nhưng lại trông rắn rỏi như tùng như trúc.

Nhan sắc thì càng không phải bàn cãi, tuy dung mạo của Lục Ẩm Băng không phải thuộc loại tuyệt sắc hoàn mĩ, nhưng lại có sức hút rất lớn.

Loại nhan sắc này có thể làm người ta bỏ qua tuổi tác, bỏ qua giới tính, bỏ qua tất cả, chỉ cần cô ấy xuất hiện giữa đám đông, hiển nhiên sẽ trở thành tiêu điểm, người đó không ai khác chính là Lục Ẩm Băng.

Cô mặc trang phục của Kinh Tú, tại phim trường huyên náo này, đem linh hồn của nhân vật ở ngàn năm trước trở về đây.

Chính là giai nhân tuyệt thế.

Sắc mặt Tần Hàn Lâm hồng hào, khua tay múa chân, chỉ vào Lục Ẩm Băng mà la lên AAAA chứ không nói ra được tiếng nào, giây sau lập tức xông qua đó, đi quanh cô ấy 3 4 5 6 vòng, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Là vậy nè, chính là vậy nè!!!"

Lục Ẩm Băng kéo tay Tần Hàn Lâm vào phòng hóa trang, nói nhỏ: "Đừng có mà làm mất mặt nhen."

Hạ Dĩ Đồng thân làm diễn viên chính, cũng nhân cơ hội này theo vào trong, lúc nãy từ xa đã bị nhan sắc Lục Ẩm Băng hớp hồn, đến gần thì mới thấy quả thật cô ấy rất hợp với vai diễn này.

Cô ấy được makeup không giống như các vai phản xuyến thường thấy trong các bộ phim khác mà là cố ý hóa thành đàn ông, chỉ hơi chỉnh sửa lại chân mày, làm cho khí chất anh nhuệ của bản thân càng rõ ràng hơn, thậm chí cô ấy còn thoa một lớp son môi, càng thể hiện rõ mặt phấn môi đỏ, tuấn tú.

Người ta nhìn vào sẽ nghĩ: Đây là một người phụ nữ thật sự.

Nhưng nếu nói cô ấy là một mĩ nam, thì cũng không hẳn là không thể.

Rất đặc biệt, hai loại cảm giác khác nhau hoàn toàn này cùng xuất hiện trên người cô ấy nhưng lại không thấy phản cảm gì.

Giới điện ảnh của Hồng Kông vào thập niên 90 không ít diễn viên phản xuyến, trong đó có một vai diễn phản xuyến kinh điển của một sao nữ mà người người đều biết, là một trong những nữ thần của Hạ Dĩ Đồng, người đó rất anh tuấn oai phong, nghĩa hiệp độ lượng, miệng có thể nuốt trăng, tay có thể hái sao.

Nhưng Lục Ẩm Băng lại hơi khác với sao nữ đó một chút, cô ấy chỉ cần ngồi trên ghế trong phòng hóa trang, thì dường như bản thân đã hóa thành nhân vật đó, không hề có cảm giác là đang diễn, gầy gò, cao ngạo, và cũng có một chút mềm yếu.

Lục Ẩm Băng: "Đạo diễn Tần, ông có biết bộ dạng lúc nãy kém sang lắm không, nếu để chồng ông thấy được thì ông lại bị ăn hành nữa."

Tần Hàn Lâm: "Làm gì có, bộ ổng đến rồi hả?"

Lục Ẩm Băng: "Ông mà không tém tém lại là ổng qua đây liền đó."

Tần Hàn Lâm: "Chẳng qua tôi kích động quá thôi, tôi chọn thím đúng là quyết định sáng suốt, nhìn cái tạo hình này, doanh thu phòng vé chắc đáng hai trăm triệu rồi đó."

Lục Ẩm Băng nhìn Tần Hàn Lâm cười, kín đáo nhưng lại ung dung, là cách cười của Kinh Tú: "Nực cười, ông là một đạo diễn đó, có biết không hả?"

Diển xuất có 3 loại: Loại 1, bạn biến thành nhân vật, đây là cách làm của rất nhiều diễn viên hiện giờ, cho bản thân hòa mình vào nhân vật; loại 2, nhân vật biến thành bạn, loại người này diễn cái gì cũng thành bản thân người đó; loại 3, giữa bạn và nhân vật tìm ra được điểm cân bằng, phân tích cả hai ra rồi dung hợp lại, trở thành một nhân vật thuộc về bản thân bạn, nhân vật là bạn, bạn cũng là nhân vật.

Hạ Dĩ Đồng không biết Lục Ẩm Băng là loại 1 hay là loại 3, chỉ biết là mình đang phát triển theo loại 1, và còn cách hòa mình vào nhân vật là một nỗ lực rất lớn.

Nỗi lo âu "ăn may" lần nữa lại giống như nỗi ám ảnh bao trùm lên đầu cô.

Tần Hàn Lâm gọi Hạ Dĩ Đồng qua đó ngồi, Hạ Dĩ Đồng cố giữ bình tĩnh, ngồi xuống bên cạnh.

Tần Hàn Lâm: "Mấy ngày đầu không có quay phần của Tiểu Hạ, chủ yếu là quay Ẩm Băng, nhưng em cũng nên đến xem, hai em mới hợp tác lần đầu, cần phải tiếp xúc nhiều, hơn nữa kinh nghiệm của em vẫn chưa đủ, nhìn để học hỏi cũng chả có hại tốt."

Hạ Dĩ Đồng chột dạ gật đầu.

Tần Hàn Lâm nói chuyện với Lục Ẩm Băng một lát rồi giải tán, Lục Ẩm Băng đi chụp tạo hình, thợ chụp ảnh chụp đến nỗi không nỡ đặt máy xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!