• 23 năm trước •
"Anh ơi, anh ơi."
Cô bé Bình An ngồi trên sân, miệng méo xệch đi, cả tay và chân đều có những vết xước, có nơi còn bị chảy máu. Đôi mắt em đỏ hoe, ngân ngấn nước, chiếc mũi bị nghẹt và phát ra tiếng "khìn khịt", em cứ nức nở mãi chẳng chịu nín.
"Anh đây."
Anh trai của em từ trong nhà chạy ra nhanh như tên lửa. Thành An đứng kế bên em gái, nâng tay em lên thổi "phù phù
", còn không quên khua tay múa chân để an ủi cho em gái nín khóc. Cậu bé dang hai tay ra bế em gái vào nhà, đặt em ngồi lên ghế rồi chạy đi lấy hộp sơ cứu y tế để xử lý vết thương cho em. Thấy em gái vẫn còn mếu, cậu bé liền xoa xoa đầu em, nhẹ giọng an ủi:"Bình An ngoan, anh thương, anh thương."
Lương Bình An 5 tuổi là một cô bé cực kỳ quấn quýt anh trai Thành An, quấn quýt hơn cả bố mẹ. Thường thì những đứa bé khác đều sẽ biết gọi "bà" hay "bố" đầu tiên, riêng Bình An lại là "anh
". Thành An cũng đặc biệt thương em gái, cậu bé quan sát Bình An từ lúc làn da em còn đỏ hỏn, đến khi biết bò, biết đi, biết nói. Chỉ cần không phải học bài, toàn bộ thời gian của cậu bé đều dành cho em. Bình An của cậu rất dễ thương, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh như ánh sao, miệng nhỏ chúm chím lúc nào cũng gọi"anh ơi bế em". Chỉ một cái kẹo được bạn cho ở lớp em cũng để dành để mang về cho anh trai, lại rất thích ôm cậu, thích được cậu cõng, thích được cậu xoa đầu.
Cô bé Bình An được anh dỗ dành một lúc thì cũng nín khóc, trên môi lại là nụ cười rạng rỡ như mọi khi. Trông em như bông hoa hướng dương bé xinh, luôn hướng về mặt trời, hướng về những điều tốt đẹp và tươi sáng nhất.
Đột nhiên ở bên ngoài có một vài giọng nói truyền đến, là bạn của Thành An. Các cô cậu bé rủ nhau đến nhà Thành An học bài.
Cậu bé thấy thế liền dặn em gái: "Em ngồi đây đợi anh một tí nhá.
"Thấy cô nhóc đã gật đầu, cậu liền chạy ra mở cửa cho các bạn. Rồi bốn bạn cùng kéo nhau vào trong nhà, hôm nay bố mẹ đã đi làm hết, ông nội không biết lại lượn lờ ở đâu, chỉ còn mỗi hai anh em. Các bạn ấy nhìn thấy Bình An thì như bắt được vàng, hai bạn nữ chạy đến chỗ em, vừa xoa đầu vừa hỏi Thành An:"Em gái ông à?
Dễ thương thế."
Thành An rất tự hào mà gật đầu, dõng dạc đáp: "Em gái của tôi đấy."
Cậu bé đi đến gần em gái, khom lưng xoa đầu em, nhẹ giọng hỏi ý kiến: "Bình An vào phòng anh chơi để bọn anh ở đây học bài, được không?
"Cậu nhóc và bạn vốn định học bài trong phòng riêng, nhưng người lớn đều không có ở nhà, một mình Bình An bên ngoài cậu sẽ không an tâm. Em gái là tâm can bảo bối của cậu, nếu em gái cậu xảy ra bất cứ chuyện gì, cậu sẽ rất dằn vặt và không thể tha thứ cho bản thân."Dạ." Bình An từ nhỏ đã rất nghe lời anh trai, chỉ cần Thành An nói, em nhất định sẽ làm theo.
Sau khi em gái đã ngoan ngoãn vào phòng chơi một mình, bốn cô cậu nhóc mới trải sách vở ra, cùng nhau giải bài và trao đổi rôm rả.
Nhưng trong lúc đó, cây bút của cậu nhóc còn lại tên Thành Long bị hết mực, Thành An bảo cậu ấy vào phòng mình lấy cây bút trên bàn viết tạm, cậu ấy liền đồng ý rồi đi vào phòng lấy bút.
Trong phòng riêng của Thành An, cô bé Bình An đang nằm trên giường, ngoan ngoãn chơi một mình. Em tô màu vào quyển truyện tranh không màu Doraemon. Tuy nhiên, vì em vẫn là một tô bé nên màu vẽ có hơi nguệch ngoạc, chẳng theo một quy luật nào.
Long lấy cây bút trên bàn, vốn không định để ý đến Bình An nhưng khi liếc mắt qua cậu bé mới phát hiện quyển truyện em đang tô là quyển hôm trước cậu hỏi mượn của Thành An.
Một vài trang truyện đã bị tô đầy những màu sắc nguệch ngoạc, tuy vẫn đọc được nhưng đối với cậu thì như thế rất chướng mắt. Long vốn không thích trẻ con, lại càng ghét những đứa trẻ quậy phá.
Tuy Bình An không phải kiểu quậy phá gì, nhưng cô bé lại làm bẩn quyển truyện mà cậu sắp mượn khiến cậu rất tức giận.
Long tiến gần đến chỗ Bình An, chẳng nói chẳng rằng mà bóp chặt bàn tay em. Chiếc bút màu trên tay cô bé rơi xuống, bàn tay nhỏ trở lên đỏ ửng, đầu móng tay chuyển thành màu trắng bệch. Cô bé cắn răng, đôi môi mếu máo, hai mắt rưng rưng như thể sắp khóc đến nơi.
Bình An định gọi anh trai, nhưng Long lại nói một câu khiến em im bặt.
"Nếu mày nói với người khác, anh trai mày sẽ ghét mày. Nếu mày không tin thì cứ thử xem."
Long giật lấy quyển truyện trong tay Bình An rồi để gọn lên bàn, trước khi ra ngoài còn nhéo thật mạnh vào bắp tay em một cái. Bình An có đau cũng không dám khóc, em sợ sẽ bị anh trai ghét.
Sau khi Long đã ra ngoài rồi, Bình An mới đưa tay lên che miệng rồi một mình ngồi khóc nức nở.
Khi nhóm bạn Thành An học bài xong cũng đúng lúc ông nội về, Long rủ mọi người đi chơi quanh quanh rồi hẵng về nhà. Thành An định vào phòng dặn em gái một câu nhưng bị Long cản lại, cậu ấy bảo em đang tập trung lắm, đừng làm phiền em.
Trước khi về, Thành An còn không quên mua bim bim để mang về cho em gái. Đến khi về nhà, đang định mang đồ vào cho em thì cậu lại bị mẹ kéo sang một góc thì thầm to nhỏ.
"Con hỏi xem em gái con bị gì? Từ nãy đến giờ nó cứ ngồi lì trong phòng con, bố mẹ hỏi chuyện mà chẳng nói, cũng không cho ai chạm vào. Con bé nghe lời con nhất, con hỏi nó thử xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!