Chương 6: Vợ Chồng Mình Cùng Nhau Bảo Vệ Bình An

Sau bữa cơm, trạng thái tinh thần của Bình An vẫn không khá khẩm hơn bao nhiêu. Sư tử mặt trời luôn được cô giữ chặt trong tay như sợ chỉ cần không nhìn thấy nó nữa lại bị con bé kia cầm lấy và cắt mất.

Trời đã tối, tâm trạng cũng không được tốt nhưng Bình An vẫn cặm cụi ở ngoài vườn để chăm sóc cây thuốc của mình. Cũng may là cô phát hiện kịp thời, số cây c.h.ế. t không đáng kể. Bên cạnh cô lúc nào cũng có Dương, anh luôn để ý đến cô, chỉ cần cô cảm thấy không ổn anh sẽ lập tức ôm lấy và an ủi cô.

Nhưng cô bé của anh là một người quản lý cảm xúc rất tốt, chỉ để bản thân khóc một trận là đã quá đủ rồi.

Trong lúc Dương đang rửa tay, Thành An và vợ con cùng nhau sang chơi, trên tay còn cầm theo một hộp bánh lớn, hình như là bánh bông lan. Trông Thành An có vẻ hớn hở lắm, vì đây là bánh anh tự làm, lại là lần đầu tiên làm bánh đã thành công.

Anh muốn mang nó đem khoe em gái của mình, tiện để cô ấy có thể thưởng thức nó luôn. 

Vừa nhìn thấy Bình An, anh đã không giấu nổi sự phấn khích mà chạy đến chỗ cô đang đứng, mục đích là để khoe thành quả.

Nhưng khi Thành An sắp đến gần, Bình An bất chợt lùi ra sau một vài bước nhỏ, cô ấy nép mình đứng ở đằng sau Dương, một tay bám lấy áo anh, tay còn lại nắm chặt lấy con gấu bông nhỏ ở trong túi áo.

Trông vẻ mặt cô như đang sợ hãi, cũng như đang trốn tránh một ai đó, mặt cứ cúi xuống đất như không dám nhìn anh.

Hai anh em đứng rất gần nhau, chỉ cần vươn tay ra thêm một chút là anh có thể chạm vào người em gái. Nhưng dường như giữa họ đang có một bức tường trong suốt chắn ngang cản trở bàn tay anh. Anh có thể nhìn thấy Bình An, có thể nghe thấy giọng em khi em nói, nhưng lại không thể chạm vào em.

Anh chưa bao giờ thấy em gái sợ hãi một điều gì đó, tuy xa cách nhiều năm nhưng em gái từ nhỏ đến lớn đều rất quấn quýt anh. Nhưng hôm nay, sao em gái lại sợ anh, anh đã làm điều gì tổn thương em ấy rồi ư?

Dương thấy thế liền nói với Thành An: "Mọi người vào nhà trước đi, bọn anh rửa tay xong rồi vào sau."

Thành An nhìn qua em gái, trong mắt anh là sự cô đơn lạnh lẽo, cô ấy vẫn cúi mặt xuống đất và không nhìn anh. Có lẽ do bây giờ là mùa đông, tay anh rất lạnh, trái tim cũng theo đó mà trở lên lạnh buốt, anh chỉ gật đầu rồi dắt vợ con vào nhà.

Khi đi đến cửa rồi còn không quên quay đầu lại quan sát em gái. Ngoài sân, Dương đang ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng vỗ về an ủi. Vì Bình An đang quay lưng về phía anh nên anh không thể nhìn thấy biểu cảm lúc này của cô. 

Anh cụp mắt, đưa hộp bánh vào nhà rồi ngồi cùng với vợ con trên chiếc ghế sofa giữa phòng khách.

Còn Bình An, vừa rồi khi nhìn thấy cháu gái Ngọc Lan đến gần cô đã rất sợ. Không phải cô sợ con bé đó, chỉ là sợ sư tử mặt trời của mình lại một lần nữa bị cắt nát.

Dương ôm cô, anh nắm lấy bàn tay đang giữ chặt con gấu bông nhỏ của cô, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, anh cùng em bảo vệ sư tử nhỏ, được không?"

Cô gật đầu.

Bản thân trước giờ luôn tự lập nhưng không hiểu sao vào thời điểm này cô lại muốn dựa dẫm tuyệt đối vào anh. Dương như cơn gió nhẹ nhàng, đem đến sự mát lành khoan khoái xua đi cái nóng mùa hè, cũng như một bát canh nóng, đem đến hơi ấm làm dịu đi cái lạnh của mùa đông.

Giữa cô và anh, luôn có một sự ăn ý nhất định. Không phải là sự phù hợp ngẫu nhiên mà bởi vì hai người họ thấu hiểu đối phương, luôn nghĩ về đối phương.

Giữa hai người họ, không có chuyện ai phải bảo vệ ai hay em làm hậu phương cho anh, anh là hậu phương của em mà chính là người đồng hành đáng tin cậy nhất của nhau. 

Dương nắm tay Bình An, hai người họ cùng nhau vào nhà và ngồi lại ở chỗ quen thuộc. Thành An cắt đều bánh cho vào đĩa rồi đưa cho mỗi người một miếng, đến khi đẩy đĩa bánh về phía em gái, động tác của anh có phần hơi chậm lại như đang xem xét thái độ của cô.

Thành An cứ nhìn em gái đăm đăm, nhịp tim của anh cũng lên xuống thất thường như điệu nhảy tự do theo từng cử chỉ của Bình An. Thấy cô đã cầm dĩa lên, anh cứ l.i.ế. m môi mãi, nuốt nước bọt ừng ực, tập trung hết cỡ để quan sát em gái.

Chiếc dĩa sáng bóng, sạch sẽ được Bình An cầm trên tay, chỉ còn cách vài centimet nữa thôi là có thể chạm đến miếng bánh bông lan mềm mại, đàn hồi, phủ bên ngoài là lớp kem trắng, trên cùng là socola ngọt ngào.

Nhưng đến khi đầu dĩa thành công chạm đến lớp socola thì đột nhiên có một giọng nói ở cách đó không xa truyền đến.

"Chị dâu ơi, giúp em giải bài này với."

Đăng đứng ở trên lan can tầng hai, chõ đầu xuống gọi Bình An. 

Cô nghe thấy tiếng Đăng gọi liền buông dĩa xuống rồi đi lên tầng hai, vào phòng riêng của Đăng để giúp cậu giải đề. Hai chị em đã thân thiết từ lâu, cô còn thân với Đăng hơn cả anh ruột của cậu là Dương.

Lắm lúc cậu bị điểm kém mà không dám đưa cho anh trai kí tên thì cô lại trở thành người bao che và kí tên hộ. Mỗi khi muốn mua gì đó, Đăng cũng chỉ dám xin tiền cô chứ chẳng dám xin Dương, không phải vì anh khó tính mà vì cô là người dễ tính hơn.

Thấy em gái đi mất, tâm trạng của Thành An trùng xuống một cách rõ rệt. Anh cứ dõi theo bóng lưng Bình An, đến khi cánh cửa phòng Đăng đóng lại hai mắt anh vẫn không chịu rời đi. 

Dương là người quan sát hết thảy những biểu cảm của Thành An từ lúc bọn họ đứng ở ngoài sân cho đến tận bây giờ. Anh không biết Thành An đã biết chuyện chú gấu nhỏ của Bình An chưa, nhưng vẫn quyết định sẽ kể cho cậu ấy nghe. Dù sao thì, bây giờ cũng chỉ có một mình Thành An có thể an ủi được cô ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!