Chương 5: Quá Khứ Đau Thương

Mùa đông là mùa có buổi sáng ấm áp nhất bởi đa số mọi người vào khoảng thời gian này đều đang cuộn mình trong chiếc chăn bông xinh đẹp. Mùa đông cũng là mùa có bình minh muộn nhất bởi chẳng mấy ai có đủ can đảm để nói tạm biệt với chiếc chăn ấm áp chỉ sau một tiếng chuông báo thức.

Nhưng đối với Lương Bình An thì dù có là mùa đông hay mùa hè, cô vẫn chẳng cần báo thức và đều thức dậy vào 5 giờ 30 phút sáng. Mới đầu ngày thôi nhưng cô bận rộn lắm, nào là tập võ với sư phụ, rồi thì tưới cây, mang quần áo đi giặt rồi nấu bữa sáng cho mọi người.

Ngoài ra, cô còn một nhiệm vụ siêu cấp đặc biệt nữa là gọi Đăng dậy đi học. 

Sau khi ăn sáng xong thì cô sẽ tự lái xe máy đến nơi làm việc của mình. Mọi khi vẫn là Dương chở cô, nhưng kể từ ngày anh bị ốm đến nay đều là cô tự lái xe đi. Bây giờ đã quen, cô đã tìm lại niềm vui của việc lái xe trên đường nên từ nay cô sẽ tự mình đi làm để Dương đi với anh trai.

Công việc thuận lợi, đồng nghiệp thân thiện là điều ước lớn nhất của tất cả mọi người, Lương Bình An không cần ước nhưng vận may cũng tự đến tay. Sau một ngày làm việc vất vả, cô sẽ tự lái xe về nhà, trên đường còn ghé qua chợ để mua đồ ăn hay hoa quả phục vụ cho bữa tối.

Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối. Lúc Bình An về nhà thì bầu trời đã ngả sang màu xanh than, trăng cũng đã xuất hiện rồi. Mùa đông không phải ngày nào cũng lạnh, có hôm nhiệt độ duy trì ở ngưỡng 25-26 độ, tiết trời lúc này mang lại cảm giác mát lạnh, khoan khoái.

Tưởng rằng ngày hôm nay sẽ giống với bao nhiêu ngày khác, được trở về nhà với một tâm thế vui vẻ. Sau đó cùng mọi người nấu nướng và quây quần ăn bữa cơm tối, ăn cơm xong thì cùng nhau xem ti vi.

Nhưng đúng là cuộc đời luôn cho ta những điều bất ngờ. 

Khi cô vừa dựng chân chống xe và chuẩn bị vào nhà thì mới phát hiện những cây thuốc cô trồng ở mảnh vườn trước nhà đã bị ai đó phá tanh bành. Có chỗ thì bị nhổ lên gần hết, có chỗ bị dẫm bẹp, có chỗ bị ngập trong nước, thảm không sao tả nổi.

Nơi bị dẫm vẫn còn hiện lên dấu dép mờ ở trên lớp đất nâu. Cô vừa nhìn đã biết được chủ mưu của vụ "thảm sát

"này, chắc chắn là con bé Ngọc Lan gây ra, nhà này chỉ có một mình nó là trẻ con. Nó không ở nhà thì thôi, cứ hễ ở nhà một ngày là thể nào cũng có chuyện. Cô đã bỏ rất nhiều tâm huyết với mảnh vườn nho nhỏ này, hàng ngày dậy sớm tưới nước, vạch từng lá để bắt sâu, chăm nó còn hơn chăm bản thân. Nhưng giờ đây lại thành"công dã tràng¹

", công sức của cô bấy lâu đổ sông đổ bể chỉ trong một ngày. [¹ -"Công dã tràng" là một thành ngữ Việt Nam, dùng để chỉ công việc vất vả, tốn nhiều công sức nhưng cuối cùng lại không mang lại kết quả gì hoặc kết quả bị mất đi, trở về con số không.]

Cô cố gắng cứu sống tất cả các cây ở đây, những cây bị nhổ lên thì vùi đất trồng lại, những cây bị dẫm bẹp thì chỉnh cho nó đứng thẳng lên, những chỗ bị úng nước thì chuyển cây đi chỗ khác. Chỉ có điều, cô lại phải bỏ thêm công sức để hồi phục chúng lại như ban đầu.

Đây là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng cô tha thứ cho con bé đó, nếu còn có lần sau thì dù có là cháu ruột cô cũng tuyệt đối không tha thứ.

Thế là Bình An lụi hụi đến quá giờ ăn tối mới xong. Ăn xong rồi lại vòng qua vòng lại kiểm tra mấy lượt rồi mới yên tâm đi ngủ. 

Ngày hôm sau, khi cô tan làm và đi ra đến cửa bệnh viện thì đã thấy Dương đứng chờ sẵn ở cách đó không xa. Anh đang mặc một bộ vest màu xanh than, dáng người cao với bờ lưng thẳng tắp.

Anh đứng dưới ánh hoàng hôn, sắc vàng cam phản chiếu lên gương mặt của người đàn ông trong độ tuổi 36, khiến anh càng thêm phong độ. Trong đầu cô loé lên hình ảnh của một vị thần thường thấy ở các phim tiên hiệp, toàn thân phát ra ánh sáng, đem lại hi vọng và niềm tin cho mọi người.

Cô tiến gần về phía anh, như có một sợi dây tâm linh chặt chẽ kết nối giữa hai người họ, anh cũng đồng thời quay ra đằng sau. Khi nhìn thấy người con gái trong lòng mình đang tiến lại gần, gương mặt anh rạng rỡ hẳn lên, đôi mắt sáng lấp lánh, trên môi không giấu nổi ý cười.

Đợi đến khi hai đứa chỉ còn cách nhau vài mét, anh vươn tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, tay còn lại chắp ra sau và khẽ khom lưng xuống như một vị bá tước đang muốn mời nàng công chúa của đời mình khiêu vũ một bài.

Cô cũng thuận theo đó mà đưa tay ra nắm tay anh, nghiêng nghiêng đầu cười: "Sao anh lại đến đây?"

"Anh muốn về nhà cùng với em." 

Hai người họ nắm tay cùng nhau đến hầm gửi để lấy xe, trong lúc đó có một vài đồng nghiệp nhìn thấy cô có chỉ trỏ bàn tán ít nhiều.

Dương biết cô ngại nên có ý định buông tay nhưng khi tay anh vừa lới lỏng ra một chút thì Bình An lại càng nắm c.h.ặ. t t.a. y anh hơn, gương mặt vẫn tươi cười rạng rỡ. Cái lạnh của mùa đông như thể đã biến mất, bây giờ anh cảm thấy rất ấm áp, cả bàn tay lẫn trong trái tim.

Khi đã về đến nhà, Dương tháo mũ bảo hiểm cho cô rồi cất xe vào trong mái hiên. Cứ hễ đi bên cạnh Dương, cô lại có cảm giác bản thân như bị bại hoại tay chân vậy, anh chẳng cho cô làm gì, kể cả những việc nhỏ như gạt chỗ để chân xe máy hay cài mũ bảo hiểm. 

"Cảm ơn anh." 

Bình An lên nhà trước để cất đồ đạc và thay quần áo. Nhưng khi vừa mở cửa phòng, cô đã khựng lại, đôi chân như bị chôn sâu xuống lòng đất khiến cô không thể di chuyển.

Trái tim cô đau nhói, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. 

Cô cứ đứng trước cửa phòng một lúc lâu, Dương sau khi cất xe rồi cũng lên phòng riêng cất đồ đạc và thay quần áo. Nhưng khi anh vừa đi đến chân cầu thang thì lại thấy Bình An cứ đứng mãi ở cửa phòng, ba lô vẫn còn đeo sau lưng.

Anh bước đến gần cô, chưa kịp hỏi chuyện thì đã thấy một mớ hỗn độn trong phòng riêng của cô ấy.

Trong phòng, quần áo và sách vở nằm rải rác ở trên sàn và giường ngủ. Đến cả cây đèn ngủ cạnh giường cũng bị bẻ ngửa đầu ra sau, chiếc chăn bông nằm dưới đất và in đầy dấu dép. Bức tường trắng giờ đây in đầy những nét vẽ nguệch ngoạc với đủ thứ sắc màu xanh đỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!