Chương 4: Con Nhóc Phiền Phức

Bầu trời đêm đông hôm nay không trăng không sao, nhiệt độ cũng đột ngột giảm nhanh một cách kỳ lạ, chỉ trên dưới đâu đó 8°C. Bên ngoài truyền đến tiếng "rít" của gió mùa Đông Bắc khiến người ta rùng mình.

Lương Bình An ngồi trên giường đọc cuốn Kinh Thi¹, không hiểu vì sao nhưng dạo này cô lại rất có hứng thú với thơ ca.

Tuy đọc chữ hiểu chữ không nhưng cô vẫn thích đọc, không để làm gì, chỉ để cho biết vậy thôi. 

- Kinh Thi (): là một trong Ngũ Kinh của Nho giáo, đồng thời cũng là tác phẩm thơ ca cổ điển sớm nhất của Trung Quốc còn lưu truyền đến nay.

Tác phẩm này có giá trị vô cùng lớn về văn học, văn hóa, lịch sử và tư tưởng Nho giáo]

Khi cô vừa mới gấp quyển sách ấy, đặt nó lên bàn và chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì đột nhiên có người gõ cửa phòng. Cô khựng lại khoảng vài giây rồi mới ra ngoài mở cửa, cô biết người bên ngoài là ai.

Cánh cửa vừa mở được một nửa, trước mặt cô là một người đàn ông cao hơn cô cả một cái đầu, anh mặc một bộ quần áo ngủ màu xanh đậm, dáng dấp vững chãi. Làn da anh có hơi xanh xao, đường viền hàm hiện rõ do vừa mới qua cơn sốt cao và sụt cân.

Trên đầu anh vẫn đang quấn một lớp băng gạc, hốc mắt sâu, dưới bọng mắt còn có vết thâm hiện rất rõ. Bờ vai anh không quá rộng nhưng vẫn đủ để cô dựa vào, anh chỉ cần dùng một tay là có thể ôm trọn lấy cô.

"Anh có thể vào trong không?"

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ nhướn mày: "Em có thể nói không không?

"Dương khẽ cụp mi mắt, anh gật đầu:"Anh hiểu rồi.

"Nói xong câu ấy thì anh quay đầu và có ý định đi về phòng mình. Lương Bình An vẫn đứng ở cửa phòng, nhìn anh tập tễnh bước đi và chẳng nói gì. Nhưng vừa đi được hai bước, Dương quay lại, anh khẽ mím môi:"Hôm nay lạnh lắm, anh... anh sợ lạnh."

Khoé miệng cô khẽ nhếch, nhưng cô vẫn bĩu môi rồi bày ra vẻ mặt có vẻ bất mãn:

"Phòng anh có điều hoà, anh chỉnh nhiệt độ cao lên là được. Chứ nằm ở phòng em không có điều hòa còn lạnh hơn mấy lần."

Lương Bình An trước giờ không thích điều hòa hay máy lạnh nên ở nhà chỉ có riêng phòng cô là không lắp thiết bị này. Đến mùa hè, cô sẽ đặt một cây quạt to bự ở trong phòng, đêm có lạnh thì đắp thêm một chiếc chăn mỏng nữa là có thể ngủ ngon đến sáng.

Dương ngập ngừng một lúc lâu, thật ra anh sợ cô bé của anh lạnh nên mới muốn nằm ngủ cùng với cô. Hơn nữa, anh muốn nhân cơ hội này để xin lỗi cô cho đàng hoàng.

Cuối cùng anh vẫn biện bừa một lý do: "Điều hòa phòng anh hỏng rồi."

Bình An "ồ" một tiếng rồi ngó qua phòng anh và có ý định đi sang bên ấy: "Để em sửa cho."

Dương kéo tay cô lại, đẩy cô vào phòng rồi thuận tay đóng cửa: "Muộn lắm rồi, hôm nay chúng ta ngủ tạm đi rồi mai xem sau.

"Bình An không nói gì, cũng không vạch trần câu nói dối của anh. Cả hai người họ cùng nhau nằm lên giường, nhưng Bình An lại nằm tận ra mép và chỉ đắp một đoạn chăn ít ỏi. Dương thấy thế liền kéo cô vào trong, nhưng cô lại quay lưng về phía anh. Lương Bình An cứ đến mùa đông là hai chân lạnh ngắt, một tay anh vòng qua ôm lấy cô, chân anh kẹp lấy bàn chân để ủ ấm cho cô. Anh áp mặt vào tóc cô, khẽ nói:"Anh xin lỗi vì đã không nghe lời em, xin lỗi vì đã để bản thân bị bệnh, xin lỗi vì đã làm em lo lắng.

"Bình An không nói gì, cô chỉ nhắm mắt lại và nhe răng ra cười. Một phút sau, cô xoay mình lại để rúc vào lòng Dương và ôm lấy anh. Lúc này, cô có thể nghe thấy nhịp tim và tiếng thở đều đặn của anh."Em biết anh luôn muốn làm một thứ gì đó để thấy bản thân xứng đáng với gia đình của chúng ta. Nhưng anh đã rất tốt rồi, anh không cần ép buộc bản thân vì ai, ngay cả khi người đó là em." Cô thỏ thẻ.

Cả người Dương như cứng đét lại, toàn thân anh khẽ run rẩy. Quá khứ là thứ anh không thể chối bỏ, nó thúc đẩy anh phải cố gắng hơn từng ngày. Vì ở bên anh mà Bình An bị người đời chỉ trỏ và nói những lời không hay, vì coi anh là người thân nên người nhà của cô cũng bị người đời dị nghị.

Anh biết, họ sẽ không vì vậy mà bỏ rơi anh nên anh phải cố gắng hơn nữa, cố gắng thật nhiều vì những người yêu thương anh.

Nhưng không hiểu sao mà cô lại khẽ nhích người ra phía sau, nói với giọng có vẻ như đang uất ức, cũng có vẻ như đang giận dỗi: "À em hiểu rồi, cái cô bé trợ lý của anh dù gì cũng trẻ hơn em, cao hơn em, xinh hơn em. Anh càng làm việc nhiều thì càng có nhiều thời gian và cơ hội gặp mặt cô ấy.

"Nói xong rồi cô thở dài một hơi và thu tay lại không ôm anh nữa. Trong lòng cô biết anh không có chút tâm tư gì với cô trợ lý kia nhưng lại cố tình vu oan cho anh. Anh chẳng bao giờ biết nghĩ cho bản thân, chỉ giỏi lo lắng cho người khác và vì người khác mà làm mọi thứ. Chỉ khuyên anh thôi thì chưa đủ, phải để anh vì cô mà nghỉ ngơi nhiều hơn thì anh mới có động lực để làm. Còn Dương, anh tưởng cô cảm thấy tủi thân thật nên mới ôm cô chặt hơn, anh giải thích:"Bình An, em nghe anh nói, em có thể nghi ngờ anh về bất cứ điều gì, năng lực, nhân cách, học vấn hay tất cả mọi thứ. Nhưng có một điều em nhất định phải tin tưởng đó là tình cảm của anh đối với em.

Quá khứ cũng thế, hiện tại cũng vậy, kể cả tương lai thì trong tim anh chỉ có duy nhất một người là Lương Bình An."

Bình An không nói gì, cô chỉ nhắm mắt lại và nghe anh nói. Cứ để anh hiểu lầm rằng cô đang tủi thân đi, như vậy thì anh sẽ làm mọi thứ để lấy lại được lòng tin của cô, kể cả việc về nhà sớm hơn. Dương ấy à, cứ động đến việc gì liên quan đến cô thì anh lại rối hết cả lên, IQ trở về không ngay lập tức.

Vì vậy nên anh rất dễ dàng bị cô nắm thóp, cũng may cho anh vì cô không phải kẻ xấu đấy.

"Bình An ơi, Bình An.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!