Sau khi tan học, Hải Đăng đi thẳng đến bệnh viện để chăm sóc anh trai. Còn Bình An tan ca làm thì về nhà tắm rửa rồi nấu bữa tối cho cả nhà và để sẵn một phần mang lên bệnh viện cho bản thân và Dương.
"Bác sĩ bảo anh chỉ cần nằm ở đây hết hôm nay là có thể về nhà." Bình An vừa thay túi truyền nước biển cho anh vừa nói.
"Ừ, anh biết rồi.
"Dương nhìn cô, chỉ lẳng lặng gật đầu. Anh biết cô đang giận anh, anh cũng biết anh đã sai. Anh rất muốn xin lỗi cô, nhưng mặt cô đang hằm hằm thế kia làm anh cảm thấy rất sợ, anh không dám mở lời."Anh ngủ đi, hôm nay em trực nên sẽ ở lại, sáng mai em đưa anh về." Thay túi truyền nước biển cho Dương xong, cô đút hai tay vào túi áo blouse rồi đi ra ngoài, trước đó chẳng thèm nhìn Dương lấy một cái.
Sau khi đóng cửa phòng bệnh, cô không đi đâu mà chỉ ngồi xuống ghế chờ ở ngoài hành lang. Cô dựa vào thành ghế, khẽ nhắm mắt rồi thở dài một hơi.
Thật ra hôm nay cô không có ca trực nào hết, cô ở đây đợi đến lúc anh ngủ rồi vào lại phòng bệnh chăm sóc anh.
Lương Bình An là kiểu người ít khi bận lòng về một chuyện nào đó, cô chẳng mấy khi giận ai, mà có giận thì cũng chóng quên. Không phải cô vô tư hay bao dung, đơn giản là cô lười phải suy nghĩ về một việc cô cho rằng chẳng có ích lợi gì cho bản thân.
Nên, cô từ sớm đã chẳng còn giận Dương nữa mà chỉ muốn dạy cho anh một bài học thôi.
Thế nhưng, cô ngủ quên ở ghế chờ ngoài hành lang lúc nào chẳng hay. Cô cảm thấy trong lúc bản thân đang ngủ say, hình như có ai đó đắp chăn cho cô. Nhưng vì bản tính dễ bị đánh thức nên lúc đó cô đã lập tức tỉnh giấc.
Trên người cô lúc này là một chiếc áo khoác bông màu xám nhạt, còn trước mặt là một cậu thanh niên đeo kính gọng vuông.
Cậu ta thấy cô bị bản thân đánh thức thì gãi đầu cười gượng.
"Sao An vẫn còn ở đây?"
"Canh người nhà bị ốm." Cô ngáp dài một hơi rồi đưa trả lại áo cho cậu trai trẻ trước mặt. "Phong hết ca trực rồi à?"
"Ừ, tôi đang định về nhà đây."
Phong nhận lại áo, đuôi mắt cậu khẽ cong, khoé miệng hiện lên ý cười.
"Đi đường cẩn thận." Cô đứng dậy, khẽ gật đầu coi như lời chào, cô nhìn điện thoại xem giờ rồi mở cửa phòng bệnh và đi vào trong. Chắc là giờ này Dương đã ngủ rồi.
Phòng bệnh đã tắt điện rồi, lại chẳng có cửa sổ nên ánh sáng không thể lọt vào bên trong. Vì quen thuộc với vị trí sắp đặt của phòng bệnh nên cô thành công đi đến bên cạnh giường mà không gây ra tiếng động hay va vào bất cứ đồ vật nào.
Cô len lén mở flash điện thoại, còn không quên đặt ngón tay đè lên che bớt ánh sáng để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.
Sau khi kiểm tra thân nhiệt và xác định cơn sốt có phần dịu đi, cô mới tắt đèn flash và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường. Cô biết tay anh đang ở đâu nên mới gối đầu lên tay mình, tay nắm lấy tay anh rồi mới yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mọi ngày đều là Bình An dậy sớm hơn anh, hôm nay cũng vậy. Cô kiểm tra thân nhiệt của anh lại một lần nữa rồi mới đi đánh răng rửa mặt.
Khi cô vừa ra khỏi phòng tắm thì Dương đã dậy rồi, cô vừa dùng tay làm lược gỡ rối tóc vừa hỏi Dương: "Anh muốn ăn gì không?"
"Nghe theo em."
Cô chỉ gật đầu và không nói gì, sau đó mới xuống căn tin mua một phần cơm cho cô, một phần cháo cho anh rồi mang lên.
Trên đường đi có vài đồng nghiệp đến sớm nhìn thấy và chào cô nên cô có nán lại nói chuyện với bọn họ vài phút rồi mới về phòng.
Trong lúc ăn cơm, chị dâu có nhắn tin nói rằng bố mẹ nuôi của Thành An ở nước ngoài hôm nay sẽ về đến nơi. Cũng vì hôm nay là cuối tuần nên mọi người đều được nghỉ, chị dâu nhờ cô lúc về hãy ghé qua chợ mua ít đồ ăn, trưa nay cả nhà ăn lẩu.
Cô đọc xong tin nhắn chỉ khẽ nghiến răng rồi ngẩng đầu lên nói chuyện với Dương: "Anh ở đây thêm mấy ngày nữa rồi hẵng về."
"Em yên tâm đi, anh khỏe rồi."
"Không phải vấn đề khỏe hay không khoẻ." Cô thở dài một hơi rồi mới nói tiếp. "Bố mẹ nuôi của anh trai em về rồi."
"Không sao đâu."
Dương nắm tay cô, khẽ cười. "Vẫn còn có em mà, không phải em đã nói chỉ có em mới có thể bắt nạt anh sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!