Sau khi xử lý xong công việc, Dương lại được đối tác mời đi ăn cơm. Vì lý do hợp tác lâu dài nên anh không từ chối lời mời ấy. Trước đó, anh còn không quên nhắn tin dặn Bình An rằng có thể anh sẽ về muộn, cô không cần đợi anh, cứ đi ngủ trước.
Trong bữa cơm, chỉ khi đối tác mời rượu anh mới uống và cố gắng không để bản thân say. Nói là đi ăn cơm nhưng chủ đề nói chuyện chủ yếu là vấn đề công việc, thức ăn trên bàn cũng chẳng vơi đi bao nhiêu, nhưng rượu lại gọi hết chai này đến chai khác.
Đối tác rủ anh đi hát karaoke nhưng anh từ chối, vì ở nhà có người còn đang đợi anh, anh phải về với cô ấy.
Tuy anh có dặn Bình An không cần đợi, nhưng chẳng lần nào cô ấy nghe lời anh. Dù có về muộn thế nào thì khi vừa mở cửa nhà, anh đã thấy cô ấy đang đứng trước cửa, mặc bộ quần áo ngủ màu xanh da trời, cô ấy nghiêng đầu cười với anh và chào đón anh bằng câu "mừng anh về nhà
". Cô ấy sẽ nấu canh gừng cho anh, ngồi nhìn anh uống hết rồi dặn anh đủ thứ chuyện trên đời. Sau khi anh đã vào phòng rồi cô mới về phòng mình ngủ. Anh về đến nhà lúc hơn 12 giờ đêm, sau khi khóa cổng cẩn thận anh mới vào nhà. Khi vừa mở cửa anh đã bắt gặp Lương Bình An đang che miệng ngáp ngủ, cô ấy nhìn thấy anh liền nhanh tay dụi mắt rồi nghiêng đầu cười với anh."Mừng anh về nhà.
"Anh xoa mái tóc rối của cô, cười dịu dàng:"Em vẫn đợi anh à?"
"Em có đợi anh đâu, em ngủ trên ghế nãy giờ, nghe thấy tiếng mở cửa liền biết anh về mới chạy ra ấy chứ."
Những ngày Dương về muộn, cô luôn nằm ở sofa phòng khách đợi anh về nhà. Mà Lương Bình An có bệnh khó ngủ, lại có tính cảnh giác cao được hình thành từ nhỏ nên chỉ cần một tiếng động be bé thôi cũng đủ khiến cô thức giấc.
Lúc Dương mở cửa có tạo ra tiếng động nên lần nào cô cũng kịp thức dậy để đón anh. Lần này cũng không phải ngoại lệ.
Bình An vòng ra sau lưng anh rồi đẩy anh ngồi xuống ghế. Cô vào bếp rót cho anh một bát nước gừng giải rượu rồi mang ra ngoài cho anh. Dương nhận bát nước gừng rồi cảm ơn cô, cô chỉ gật đầu coi như hiểu ý rồi ngồi sang phía đối diện anh.
Sau khi Dương uống hết bát nước gừng, cô lấy bát mang đi rửa rồi mang áo vest của anh bỏ vào một chậu nhỏ trong phòng tắm, mai cô dậy sớm rồi giặt sau.
Phòng ngủ của anh và cô ở bên cạnh nhau, trước khi chia tay ai về phòng người nấy, Bình An dặn anh: "Anh nhớ là có hôi xì cũng không được tắm đâu đấy, chỉ được thay quần áo, cùng lắm là dùng nước ấm để lau qua người thôi.
"Thấy Dương cứ nhìn mình cười cười, hai mày cô dính chặt lại vào nhau, nheo mắt nhìn anh tra hỏi:"Anh có nghe em nói không đấy?
"Dương gật đầu, xoa rối tóc cô:"Ừ.
Anh vẫn đang nghe đây."
Cô lườm anh, cong môi phồng má: "Em nói xong rồi.
"Cô không dây dưa với anh lâu nữa mà vào thẳng phòng ngủ của mình, Dương sau đó lại không nghe lời cô mà vào phòng tắm qua một lượt rồi thay một bộ đồ ngủ giống người thương. Sau khi xong xuôi mọi việc, anh không đi ngủ luôn mà lại ôm gối đứng ở trước cửa phòng cô. Anh đứng ở trước cửa suy nghĩ gì đó, tay đưa lên muốn gõ cửa nhưng lại dừng lại trên không trung một lúc lâu như không dám. Cuối cùng anh vẫn quyết định gõ cửa."Anh vào đi."
Giọng của Bình An từ trong phòng truyền ra.
Dương mở cửa đi vào phòng, phòng ngủ của Bình An đã tắt hết điện, chỉ chừa lại một chiếc đèn ngủ ánh vàng được đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Bình An tựa lưng lên thành giường, hai mắt mở trân trân, trông không có dấu hiệu nào của việc đang buồn ngủ.
Cô vỗ vỗ lên giường, ý bảo Dương hãy ngồi lên. Anh cũng hiểu ý đóng cửa phòng ngủ rồi đến ngồi bên cạnh cô.
Đợi khi anh đã ngồi lên giường rồi, cô mới nghiêng người tựa đầu vào vai anh, hỏi: "Anh có chuyện muốn tâm sự với em à?
"Dương im lặng một hồi lâu, mãi một lúc sau anh mới vùi mặt vào tóc cô, khẽ lắc đầu."Tối nay cho phép anh ngủ ở đây được không?
"Tuy đã yêu nhau hơn bốn năm, nhưng hai người họ vẫn ngủ riêng phòng. Số lần họ nằm chung một giường chỉ đếm trên đầu ngón tay, đến hiện tại mối quan hệ của hai người họ vẫn là tình yêu trong sáng."Ừ." Cô thỏ thẻ.
Tuy Dương không nói nhưng cô biết anh thời gian gần đây khá mệt với số công việc chất cao như núi. Anh làm việc dưới trướng anh trai cô, lại thường xuyên ra mặt làm thay việc anh ấy. Người ta không biết sẽ nói anh tham lam, vô ơn, có ý đồ muốn hạ bệ Thành An.
Nhưng tâm tư của anh, làm sao mà cô không biết.
Trái ngược với Dương, Lương Thành An dạo này có khá nhiều thời gian rảnh, buổi tối về nhà sớm hơn bình thường. Cô đi làm về muộn nên không thể theo dõi hành tung của anh trai, nhưng bà chị dâu bằng tuổi có gì cũng kể cho cô nghe.
Dạo gần đây số lần anh chị dâu đi chơi cùng nhau nhiều hơn, khi cô về đến nhà đã thấy anh trai ngồi chơi cờ với sư phụ đã được nửa ván. Muốn nói cô không nhận ra việc Dương làm thay việc của anh trai cũng khó.
Hơn nữa, Ánh cũng nói với cô dạo gần đây trong công ty có một số tin đồn không tốt về Dương. Trước mặt cô, anh luôn tỏ ra bản thân vẫn rất ổn nhưng làm sao mà cô không nhận ra áp lực của anh trong thời gian vừa qua.
Lương Bình An bấy giờ luôn nằm thẳng nhưng hôm nay lại có Dương nằm kế bên đang ôm cô, cô cũng thuận theo mà quay sang rúc vào hõm cổ rồi vòng tay qua ôm anh, phá lệ một ngày cũng không sao. Người khác không hiểu anh, nhưng cô hiểu anh.
Vì Ngọc Ánh đang mang thai nên anh mới thay anh trai cô làm việc, âu cũng để Thành An có thời gian chăm sóc vợ. Cũng vì vậy mà thời gian gần đây trông Dương gầy hẳn đi, thần sắc cũng giảm sút ít nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!