"Xin lỗi em, nhưng em có thể cầm tập tài liệu trên bàn làm việc phòng anh mang đến đây giúp anh được không?
"Một giọng nói phát ra từ điện thoại, là giọng nam. Giọng nói ấy trầm ấm, nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác cực kỳ dễ chịu khi nghe nó. Lương Bình An khẽ cười rồi nhẹ nhàng gật đầu đồng ý:"Vâng, bây giờ em mang đến cho anh."
Cô theo lời vào phòng anh lấy tập tài liệu rồi chạy xe máy mang nó đến công ty cho anh. Công ty cách nhà gần hai mươi cây số, cô mất nửa tiếng đi xe mới đến nơi.
Cô cất xe máy vào hầm gửi xe rồi cầm tập tài liệu lúc nãy đến công ty anh đang làm. Người vừa gọi điện cho cô là Dương, cô và anh quen nhau đến nay đã được mười một năm, chính thức bước vào mối quan hệ yêu đương được hơn bốn năm.
Lương Bình An mồ côi cha mẹ từ nhỏ, theo ông nội ba năm thì ông mất. Sau đó cô được gia đình bác trai cả nhận nuôi nhưng lại thường bị bác gái và chị họ đánh đập dã man. Sau một trận đòn nhừ tử vào lúc 8 tuổi, cô đã được Trần Văn Đình cứu và nhận hắn làm sư phụ.
Đến lúc mười hai tuổi, cô đã chuyển đến ở cùng với sư phụ và được ông dạy rất nhiều thứ.
Cô có một người anh trai tên là Lương Thành An, hai anh em xa cách tận mười hai năm mới có thể đoàn tụ. Sau này, Thành An nhận sư phụ cô làm cha nuôi và mua một miếng đất ở ngay bên cạnh nhà ông để xây nhà, tiện báo hiếu và chăm sóc em gái.
Còn Dương, anh mất mẹ từ lúc 17 tuổi, bố anh chín năm sau cũng qua đời. Anh có một người em trai tên Nguyễn Hải Đăng, đang học lớp 12. Sau này quen biết Bình An, hai anh em họ cũng nhận ông Đình làm bố nuôi, anh vừa có thêm người thân vừa có thể ở bên người mình yêu.
Anh trai cô thành lập một công ty chuyên làm về mảng bất động sản, Dương sau mấy năm phấn đấu cũng thành công leo lên chức giám đốc điều hành công ty. Có rất ít người trong công ty biết chuyện cô và Dương quen nhau, thậm chí là chẳng có ai biết.
Cô vừa đi đến cửa thì lại bị bảo vệ chặn đường.
Tuy công ty đã thành lập được hơn sáu năm nhưng số lần cô đến đây chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hiện tại cô mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh da trời năng động, bên ngoài khoác một chiếc hoodie dày màu trắng. Mái tóc dài quá vai được buộc kiểu đuôi ngựa trẻ trung, cá tính.
Chắc tại cô đang bịt khẩu trang, đeo kính râm kín mít nên mới bị bảo vệ chặn đường.
Cô tháo kính râm, giơ tập tài liệu lên rồi nói với chú bảo vệ: "Cháu đến đưa đồ cho Dương."
Bảo vệ gật đầu rồi lách sang một bên cho cô vào. Bình An khẽ cúi người cảm ơn bảo vệ rồi cầm theo tập tài liệu đi vào công ty. Phòng giám đốc ở tầng bốn, ngay cạnh cầu thang, cô đi thang máy nên chỉ vài phút đã đến nơi.
Cô nâng bàn tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa.
Chỉ chục giây sau, đã có người đi ra mở cửa cho cô. Nhưng người này không phải là Dương mà là một cô gái.
Cô gái này có dáng người cao với đôi chân dài miên man. Cô ấy có làn da trắng, sống mũi cao, môi tô son đỏ tôn lên vẻ vừa dịu dàng vừa quý phái. Tóc cô dài đến giữa lưng, được uốn theo kiểu xoăn lơi và thả xoã.
Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với chân váy màu nâu đậm dài đến giữa bắp chân, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ màu hồng phấn, chân đeo đôi bốt đen khiến cô vốn đã cao lại càng cao hơn.
"Xin hỏi cô là..." Cô gái kia ngập ngừng.
"Tôi đến đây tìm Dương."
Nghe thấy giọng của Bình An, Dương đang bận xử lý công việc nhưng vẫn chạy ra đón cô. Anh nói với cô gái kia: "Cô đi làm việc của mình đi.
"Cô gái kia gật đầu tạm biệt cô và Dương rồi cũng đi nơi khác làm việc của mình. Cô cũng gật đầu chào lại rồi đứng ngoài cửa dõi theo bóng lưng cô ấy vài giây. Cô có cảm giác ánh mắt của cô ta khi nhìn mình vừa rồi không mấy thân thiện. Nhưng cô rất nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy trong đầu mà theo Dương vào phòng làm việc."Anh xem có đúng tập này không?"
"Đúng rồi, cảm ơn em." Anh nhận tập tài liệu trong tay Bình An rồi đưa cô đến ngồi lên chiếc ghế giữa phòng, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô, ân cần hỏi han. "Đi đường có mệt không?"
"Mệt gì chứ."
Cô nhìn anh cười giả lả, nghiêng đầu tựa vào vai anh. "Anh không hiểu cảm giác lái xe thích như nào đâu."
Dương khẽ xoa đầu cô, dịu dàng hỏi: "Hôm nay em ở đây với anh, chiều bọn mình cùng về được không?"
"Dạ.
"Cô ngồi thẳng dậy rồi kéo Dương đến bàn làm việc, nhấn vai để anh ngồi xuống rồi dặn:"Đừng để em làm ảnh hưởng đến công việc của anh."
Cô chỉ tay về phía chiếc ghế lúc nãy. "Em ngồi bên kia, cần em giúp gì thì cứ gọi em."
Cô nói xong câu này thì tự động đến ghế ngồi để Dương có thể chú tâm làm việc, còn bản thân không có việc gì làm liền chọn bừa một quyển sách ở kệ sách gần ấy để đọc. Nhưng đọc một lúc thì cũng chán, cô cất sách về chỗ cũ rồi ngồi xuống ngắm Dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!