Không ngờ cô ta vẫn không chịu yên, ngay sau đó, tôi nhận được tin nhắn của La Mẫn, thăm dò một cách vòng vo: [Cậu ngủ chưa?
Có muốn nói chuyện không?]
Rõ ràng, La Mẫn đã không còn tâm trí nào cho việc học hành nữa, kể từ khi xích mích với tôi, cô ta như biến thành một người khác, cố chấp đến mức khó hiểu.
Hơn một tháng sau, kỳ thi cuối kỳ kết thúc.
Tôi nhận được học bổng toàn phần và điểm số cũng cải thiện rõ rệt.
Còn La Mẫn trượt một môn, phải học lại.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ, trên diễn đàn trường đăng tải một bài viết nặc danh.
Tiêu đề là: [Loại bạn thân như vậy, bạn có dám không?]
Tên của tôi và La Mẫn được viết tắt bằng chữ cái đầu.
Trong bài, tôi bị miêu tả như một kẻ tồi tệ, cướp bạn trai của bạn thân.
Còn La Mẫn thì trở thành nạn nhân đáng thương, không được gì cả.
Tác giả nặc danh còn viết:
[Q (Kiều) là thành viên hội học sinh, vì thế đã xúi giục các thành viên trong hội học sinh tẩy chay L (La), thậm chí còn cướp đi một cơ hội quan trọng của L.]
Phần bình luận đầy những người hóng hớt vào chỉ trích tôi.
[Không ngờ luôn, cứ tưởng Kiều Hòa là người tốt, hóa ra cũng làm mấy chuyện này.]
[Biết mặt chứ không biết lòng.]
[Loại bạn thân như thế, tôi xin tránh xa.]
Không cần nghĩ cũng biết người đăng bài là ai.
Tối hôm đó, tôi đến buổi họp lớp.
Khi đẩy cửa bước vào, cả căn phòng lập tức im bặt.
Họ chắc chắn rằng tôi sẽ không dám đến.
La Mẫn mặc một chiếc váy dài họa tiết hoa rất đẹp, phối với... quần tất màu da, đeo túi mà tôi từng tặng, đang ngồi thân thiết bên cạnh Tống Trạch.
Nhìn thấy tôi bước vào, cô ta sững người, đứng bật dậy:
"Sao cậu lại đến đây?"
"Họp lớp, tôi không nên đến sao?"
Mọi người nhìn nhau, rõ ràng nhận ra bầu không khí kỳ quặc.
Lớp trưởng nhanh chóng đứng ra hòa giải:
"Hòa Hòa, cậu ngồi chỗ tớ đi."
"Không cần, cảm ơn lớp trưởng."
Tôi bước đến trước mặt La Mẫn, đưa ra một tin nhắn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!