Chương 8: (Vô Đề)

"May mà chúng ta còn đồ dự phòng. Cô ta không mặc được, nhưng cậu thì vừa. Vừa rồi tôi đã báo cáo tình hình với thầy. Đại sứ tuyên truyền lần này vẫn là cậu và Tống Trạch."

Tôi ngẩng đầu, từ trong gương nhìn thấy La Mẫn đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. 

Tôi nhớ mang máng trước đây cô ta từng nói câu lạc bộ học sinh là nơi của đám học sinh kém, cô ta không cần.

Đúng là giả tạo. 

Tôi không quan tâm cảm xúc của cô ta, chỉ nói với trưởng câu lạc bộ nghệ thuật:

"Tớ bên kia còn có việc, làm nhanh gọn đi." 

Trưởng câu lạc bộ nghệ thuật bực mình:

"Đương nhiên, cậu và Tống Trạch là người quen việc, sẽ nhanh thôi." 

Rầm! 

Cửa bị đẩy mạnh, đập vào tường rồi bật trở lại. 

Ngoài cửa trống không, La Mẫn đã đi mất. 

07

Khi tôi ra ngoài, Tống Trạch mặc áo sơ mi trắng đang ngồi trên bãi cỏ. 

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống người hắn, sáng rực như được dát vàng. 

Kể từ khi bị tôi phản công, danh tiếng của Tống Trạch trong trường giảm sút nghiêm trọng. 

Nhưng vẫn có một số người yêu cái đẹp tụ tập xung quanh để ngắm nhìn hắn từ xa. 

Tôi chỉnh lại váy, bước đến gần. 

Tống Trạch ngẩn người, hỏi: La Mẫn đâu?

Trưởng câu lạc bộ nghệ thuật lườm một cái:

"Đến phút cuối thì bỏ của chạy lấy người."

Tống Trạch không hỏi thêm, chỉ theo chỉ dẫn của nhiếp ảnh đứng vào vị trí. 

Tôi và Tống Trạch tạo vài dáng theo yêu cầu. 

Nhiếp ảnh nhíu mày:

"Tống Trạch, biểu cảm tự nhiên hơn chút." 

Rõ ràng, hắn vẫn còn để bụng chuyện lần trước, nét mặt cực kỳ cứng nhắc. 

Tôi hít sâu, nói thẳng:

"Tôi không có thời gian mà lãng phí với anh, không làm được thì đổi người."

Được... 

Ánh mắt Tống Trạch khẽ run, không dám nhìn tôi. 

Buổi chụp kết thúc nhanh chóng. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!