Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, giọng nói bất lực của Lục Minh Thương vang lên trong điện thoại:
"Cảm ơn đánh giá của em về tôi, nhưng nhớ nộp bài tập đúng hạn vào ngày mai."
...
Tôi yếu ớt trả lời: Em ốm rồi...
Chưa đầy năm phút sau, có tiếng gõ cửa.
Tôi bước loạng choạng đến mở cửa.
Lục Minh Thương cao 1m88 đứng trong bóng tối, bao trùm lấy tôi.
Ánh mắt anh lướt qua bàn đồ ăn vặt, khẽ nhíu mày:
"Em nửa đêm tùy tiện mở cửa cho người khác?"
Tôi nhìn thấy bộ đồ ngủ màu xám xanh của anh, rồi phát hiện cửa nhà đối diện mở toang thì tỉnh rượu hơn phân nửa.
Lục Minh Thương sống đối diện tôi?
Tôi cố đứng vững, vịn tường, nói lí nhí:
"Thầy Lục, chào thầy, em ——"
Chưa kịp nói xong, một giọng nói phẫn nộ đã vang lên:
"Hòa Hòa, em chia tay tôi, vì có người mới à?"
Tống Trạch đứng ở cầu thang, tóc ướt sũng rối bời, đôi mắt tối đen, không còn ánh sáng.
Tôi suýt nghẹn thở, cố nén cơn giận, nói ba chữ: Đàn ông bẩn.
Hắn trông như bị sỉ nhục đến tận cùng:
"Kiều Hòa, rốt cuộc ai mới là người bẩn?"
Hắn còn dám trách tôi?
Cơn giận của tôi bùng lên:
"Tất nhiên là anh bẩn! Anh với La Mẫn còn bẩn hơn cả thùng rác!"
Tống Trạch mặt lạnh, lý lẽ hùng hồn:
"Tôi với La Mẫn chỉ là bạn bình thường."
Tôi bật cười, chỉ vào Lục Minh Thương hét lên:
"Tôi với anh ấy thế này mới gọi là bạn bình thường, còn hai người thì là bạn giường!"
Tống Trạch nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi:
"Kiều Hòa, em là con gái, có còn liêm sỉ không?"
Tôi ngẩn ra, không nói được gì, bất ngờ cúi đầu mày mò điện thoại.
... Em làm gì vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!