Chương 3: (Vô Đề)

Thay vì lãng phí năng lượng vào hai kẻ tồi tệ đó, tốt hơn là rời xa họ.  

Vì không muốn tiếp tục sống chung với La Mẫn, ngày hôm sau tôi bắt đầu tìm căn hộ gần trường.  

Người môi giới nói các tòa nhà quanh đây đều là mới xây trong những năm gần đây, môi trường khá tốt.

Anh ta có sẵn nguồn nhà, nên mọi thứ nhanh chóng được quyết định.  

Khi quay lại ký túc xá thu dọn đồ, La Mẫn – người biến mất nhiều ngày – đang ngồi trước bàn của tôi, bóc chiếc túi xách tôi mua cho cô ta.  

Cô ta mặc chiếc váy mới của tôi, đứng trước gương ngắm nghía.

"Hòa Hòa, cảm ơn quà của cậu, dù tớ thích màu trắng hơn, nhưng cái này cũng không tệ."

Một cảm giác ghê tởm mãnh liệt tràn ngập trong tôi.

Bố mẹ La Mẫn đối xử với tôi rất tốt. Có vài lần tôi bị ốm, bố mẹ không về kịp, chính mẹ La đã mang cháo kê đến chăm sóc tôi.

Vì vậy, tôi thường tặng quà cho La Mẫn để bày tỏ lòng biết ơn. 

Nhưng chiếc váy này vốn không phải là món quà tôi tặng cho cô ta, mà là tôi mua để tự mặc.

La Mẫn nhận ra sắc mặt tôi không ổn, liền quan tâm hỏi:

"Cậu sao vậy? Không khỏe à?"  

Nếu không nhìn thấy cảnh tượng hôm đó, có lẽ cả trăm năm nữa tôi cũng không ngờ rằng La Mẫn lại dan díu với Tống Trạch.

Tôi nhìn vết son môi nhòe nhoẹt trên khóe miệng cô ta, bất giác bước tới, nắm lấy khóa kéo chiếc váy.  

Xoẹt một tiếng.  

Khóa kéo mở ra, để lộ dấu hôn mờ ám trên eo cô ta.  

Cậu làm gì thế?  

Tôi phớt lờ vẻ hoảng hốt của La Mẫn, lạnh mặt, rồi mạnh tay kéo chiếc váy xuống, tiện tay giật luôn chiếc túi trong tay cô ta:

"Xin lỗi, mấy thứ này không phải để tặng cậu."  

"Cậu có thể nói chuyện tử tế được không, không tặng thì thôi, tớ cũng đâu có không trả cậu."

Tôi thở dài, cố nén cơn uất nghẹn trong lòng, chỉ vào chiếc kẹp tóc trên đầu cô ta:

"Được thôi, cái trên đầu cậu cũng tháo xuống luôn."  

La Mẫn không thể tin nổi, có lẽ là trước đây tôi chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ta.

"Hòa Hòa, từ bao giờ cậu trở nên nhỏ mọn như vậy?"  

Tôi khẽ cười, nhặt mấy món đồ ném vào vali rồi đóng sầm lại.  

"Đến cả bạn trai tôi cũng cho cậu mượn chơi rồi, vậy mà còn bảo nhỏ mọn à?"  

Ánh mắt La Mẫn khẽ run, nhận ra mình đã lộ tẩy. Sau một thoáng ngượng ngùng và xấu hổ, cô ta lại tỏ ra bất cần:  

"Tống Trạch thích tôi, thì tôi biết làm sao? Cướp bạn trai của cậu, thật là sướng!"  

"Tôi từng làm gì có lỗi với cậu chưa?"  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!