Chương 2: (Vô Đề)

Lục Minh Thương trên bục giảng bỗng dừng lại, chậm rãi nói:

"Thầy mong rằng các em đừng để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến việc học hành."  

Cả lớp cười ồ lên.  

"Thầy ơi, thầy nhận nhầm rồi. Bạn gái cậu ấy ngồi bên kia kìa..."  

Theo hướng mọi người chỉ, ánh mắt Lục Minh Thương dừng lại trên người tôi.  

Tôi xấu hổ cúi gằm đầu, chỉ muốn tìm cái hố mà chui xuống.

Lục Minh Thương trầm tư nhìn tôi một lúc, sau đó không tỏ thái độ gì mà thu ánh mắt lại, nói:

"Được rồi, bắt đầu điểm danh."  

Tôi thở phào nhẹ nhõm, trách La Mẫn:

"Cậu và Tống Trạch vừa rồi đi đâu thế?"  

"Đừng nhắc nữa, tớ vừa gặp Tống Trạch ở cổng trường, liền kéo cậu ấy đến lớp luôn."  

Ồ...  

Buổi học đầu tiên của Lục Minh Thương mà sĩ số lại cao bất thường.  

Phòng học chật cứng, thậm chí đứng không còn chỗ.  

Gần cuối tiết học, La Mẫn bắt đầu thu dọn đồ. Tôi ngập ngừng hỏi: Cậu đi đâu vậy?  

"À, tớ buồn ngủ quá, muốn về ngủ một lát."  

Quay đầu lại, Tống Trạch cũng uể oải vẫy tay với tôi:

"Em yêu, anh về ngủ trước nhé."  

Thật kỳ lạ, hôm nay hai người họ cứ đồng điệu một cách khó hiểu.  

Tôi mấp máy môi, không giấu nổi sự hụt hẫng.  

Hôm nay là sinh nhật tôi.  

Họ... dường như quên mất rồi...  

Không còn hứng thú ăn trưa, tôi buồn bã thu dọn sách vở, vừa đi đến cửa thì bị Lục Minh Thương gọi lại:

"Kiều Hòa, tôi nhớ em là lớp phó học tập đúng không?"  

Tôi như một học sinh tiểu học bị bắt quả tang, thẳng lưng quay lại từ từ, đáp: Vâng thưa thầy.  

Lục Minh Thương nói bằng giọng nghiêm túc:

"Thêm WeChat của tôi đi, lát nữa tôi gửi tài liệu bài giảng cho em."  

Chẳng lẽ anh quên tôi rồi sao...  

Tôi gãi đầu, nói:

"Hình như... chúng ta đã có thông tin liên lạc rồi."  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!