[Cô ta toàn mặc đồ hàng hiệu, đi khắp nơi khoe khoang, hóa ra đều là do Kiều Hòa tặng hết à... Đúng là không biết xấu hổ.]
Ban đầu tôi nghĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến mình. Kết quả, ngày hôm sau giảng viên phụ trách đã gọi tôi đến văn phòng để nói chuyện.
Vừa bước vào, bố mẹ của La Mẫn đã có mặt, còn cô ta thì ngồi trên ghế sofa, mặt cúi gằm.
Giảng viên phụ trách nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, chỉ vào họ rồi nói:
"Nghe nói La Mẫn bị trầm cảm, là do em gây ra?"
Tôi không hiểu, nhìn sang mẹ của La Mẫn.
Bà ta dường như không có chút cảm giác tội lỗi nào, nói:
"La Mẫn nói cô đã cô lập nó trong hội sinh viên."
Tôi bỗng hiểu ra ý nghĩa của cuộc gọi đêm giao thừa. Nếu tôi thừa nhận, bà ta sẽ lấy đó làm bằng chứng để yêu cầu bồi thường tổn thất tinh thần từ gia đình tôi.
Tôi lập tức phản bác:
"Con và cậu ấy không ở cùng một bộ phận."
Mẹ của La Mẫn đỏ mắt, nói:
"Tôi không hiểu rõ, nhưng lần trước cô cướp mất cơ hội làm đại sứ truyền thông của nó, như thế là không đúng."
La Mẫn từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không nói một lời.
Giảng viên hỏi:
"Có phải đây là hiểu lầm không?"
Mẹ của La Mẫn lập tức đứng bật dậy:
"Hiểu lầm gì chứ? Tôi gửi con gái mình đến đây học, bây giờ nó bị trầm cảm, cô không định cho tôi một lời giải thích sao? Con bé vì muốn làm bạn với cô, đã chuyển ra khỏi phòng ký túc xá của học sinh giỏi để ở cùng phòng với cô, vậy mà giờ cô lại chuyển đi, dựa vào đâu chứ?"
Hóa ra chuyện La Mẫn cướp bạn trai của tôi lại không được nhắc đến lấy một chữ.
Giảng viên thở dài, bảo tôi:
"Kiều Hòa, em xin lỗi bạn đi."
"Tại sao em phải xin lỗi?"
"Bạn học phải hòa thuận với nhau, em ấy đã bị trầm cảm rồi—"
Em không sai.
Mấy năm qua, tôi không ít lần gửi đồ sang nhà La Mẫn vì họ đối xử khá tốt với tôi. Nhưng đến lúc xảy ra chuyện, bộ mặt xấu xí của họ liền lộ rõ.
"Cậu ấy làm bạn với em vì mục đích gì, trong lòng mọi người đều rõ. Chú dì à, chuyện làm đại sứ truyền thông, là do chính La Mẫn không nắm bắt được cơ hội. Trong thời gian đi học, mọi người có thể nói là bạn bè cô lập cậu ấy, nhưng sau này thì sao?
Ra ngoài xã hội, nếu không có khả năng chịu áp lực, gặp chút chuyện không vừa ý là lại dọa sống dọa chết, mọi người cũng đi tìm sếp của cậu ấy để đòi công lý sao?
Như thế thì ai dám nhận cậu ấy đây?
"Bố của La Mẫn tức đến đập bàn, ngồi trên xe lăn mà quát tháo tôi:"Cô nhỏ tuổi mà độc ác thế này, gọi phụ huynh của cô đến đây ngay!
"Tôi vừa định phản bác, thì cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Mẹ tôi bước vào, đi giày cao gót cộc cộc vang lên:"Thưa cô, tôi là mẹ của Kiều Hòa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!