Nhà cửa được trang hoàng rực rỡ, họ hàng thì tất bật trong bếp chuẩn bị bữa tối. Tôi ngồi tựa vào cửa sổ, nhìn ánh sáng từ đèn neon phản chiếu qua tuyết, rồi gọi điện cho Lục Minh Thương.
Sau một lúc chờ đợi, đầu dây bên kia bắt máy.
Giọng nói dịu dàng, ấm áp của anh truyền đến, xung quanh dường như rất yên tĩnh.
Tôi nín thở: Chúc mừng năm mới.
Anh cười, giọng nói tựa như rượu ngon ủ lâu năm khiến người ta say đắm:
"Hòa Hòa, chúc mừng năm mới."
"Bên anh có vẻ rất yên tĩnh."
"Ừ, anh đang ở dưới nhà em."
?
Vài giây sau, tôi phấn khích chạy chân trần qua phòng khách, lao vào phòng làm việc, quỳ lên bàn nhìn xuống.
Giữa cơn bão tuyết, Lục Minh Thương mặc chiếc áo khoác dày màu đen, ngẩng đầu vẫy tay với tôi.
Bóng anh kéo dài trên nền tuyết trắng.
Mở cửa sổ, gió lạnh ùa vào, tôi hét lớn về phía anh:
"Anh đợi em một chút!"
Lục Minh Thương cười:
"Mặc ấm vào, không cần vội."
Không ngờ anh lại đến, tôi nhanh chóng trang điểm nhẹ, mặc bộ đồ mới xuống nhà.
Chúng tôi đã không gặp nhau khoảng nửa tháng rồi.
Tôi lấy kẹo trong túi ra, bóc vỏ rồi nhét vào miệng anh:
"Anh có muốn lên nhà ngồi một lát không?"
Không. Anh ngậm viên kẹo, như một chú chuột hamster trưởng thành, vừa chững chạc vừa đáng yêu:
"Anh muốn đưa em đến một nơi."
Mẹ tôi nhìn qua cửa sổ gọi với:
"Hòa Hòa, ăn cơm nào."
Nhìn thấy Lục Minh Thương, bà đổi giọng:
"Ồ, bạn trai đến à? Vậy hai đứa đi chơi đi, mẹ để phần cơm cho."
Cảm ơn dì ạ.
Trên đường vành đai thành phố, xe cộ thưa thớt.
Lục Minh Thương đưa tôi đến ngoại ô, nơi có hồ nhân tạo nổi tiếng nhất khu vực.
Vì đang trong kỳ nghỉ lễ, hầu như không có ai qua lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!