Đứng trên bậc thang, ngang tầm với ánh mắt của Lục Minh Thương, tôi vòng tay qua cổ anh, kéo lại gần, rồi hôn lên mặt anh một cái rõ kêu.
Đưa em về nhà.
Được.
Lúc đi ngang qua La Mẫn, tôi nhướng mày, cười khẩy:
"Anh ấy, tôi cho cậu dùng bản lĩnh mà cướp."
08
Trên đường về, tuyết lại bắt đầu rơi.
Trong xe bật điều hòa, tôi uống một chút rượu nên thấy hơi buồn ngủ.
Vừa dừng xe, tôi liền trèo qua vạch ngăn cách, ngồi thẳng lên đùi Lục Minh Thương.
Anh xoa nhẹ tai tôi, giọng nói mang theo ý cười: Em muốn làm gì đây?
Hôn hôn.
Tôi cảm thấy hơi buồn, vì nhiều năm chân tình của mình bị phụ bạc, cũng vì câu nói của Tống Trạch:
"Người như cô, mãi mãi không thể có được chân tình."
"Có phải tính khí em không tốt?"
"Không, chỉ là em không gặp may thôi. Họ tố cáo em tham lam, chẳng qua vì họ chỉ có thể cho đi những tình cảm rẻ mạt."
Ánh mắt anh bình thản, dịu dàng, như xoa dịu sự bất an trong tôi.
Tôi ôm lấy khuôn mặt anh, hôn lên môi anh. Nhưng khi vừa muốn tiến thêm một bước, thì nghe thấy tiếng gõ vào cửa sổ xe.
Tôi và Lục Minh Thương đồng loạt quay đầu, nhìn thấy bố tôi với gương mặt giận dữ áp sát cửa kính.
Tôi giật mình, hoảng hốt, cố gắng trèo về ghế phụ.
Lục Minh Thương lập tức siết chặt eo tôi, khẽ quát:
"Đừng động, lát nữa xuống từ phía này."
Nhận thấy sự thay đổi trong giọng điệu của anh, tôi xấu hổ đến mức suýt bật khóc.
"Xin lỗi... em không biết bố em sẽ tới."
Anh nhắm mắt, đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, thở dài rồi mở cửa xe.
Gió lạnh ùa vào.
"Minh Thương à, chú thấy xe cháu đỗ ở đây—"
Giọng bố tôi lập tức ngừng bặt khi nhìn thấy tôi mặt đỏ bừng, đang ngồi trên đùi Lục Minh Thương.
Ông sững người.
Con làm gì ở đây?
Lục Minh Thương bình thản nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!